Chương trước
Chương sau
Hạ Tử Minh nghe hệ thống nói xong mới vỡ lẽ mọi chuyện hóa ra chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Lệ Thái tử Hạ Tử Minh vốn biết nguyên hoàng hậu và Dung phi quan hệ không tệ, nhưng thực tế cũng biết không nhiều. Năm đó cái chết của nguyên hoàng hậu bị đổ cho Quý phi, Hạ Tử Minh vô tình biết được vài tin vụn vặt, cũng chỉ đoán rằng Dung phi nhúng tay vào vì bà là quân cờ do Quý phi sắp đặt. Ai mà ngờ người nhu nhược nhút nhát như Dung phi mới là thủ phạm thực sự, mà Quý phi cùng lắm chỉ là kẻ thế mạng.
Bởi vậy, hắn đấu tranh một phen, không muốn Hạ Tử Thịnh nhỏ tuổi phải chết vì sai lầm của người lớn, giấu kín chuyện này, chứ không đến mức vì tình nghĩa huynh đệ mà bỏ qua mối thù giết mẹ.
Còn chuyện Hạ Tử Thịnh không phải huyết mạch của hoàng thất, Phế Thái tử lúc trước hoàn toàn không biết... Nếu không, cuối cùng hắn sẽ không để Hạ Tử Thịnh ngồi lên ngai vàng mà sẽ tố giác tất cả mọi chuyện.
Nhưng Hạ Tử Minh nguyên bản không biết, Hạ Tử Minh được đọc kịch bản thế giới lại biết rõ ràng. Cậu không phải người của thế giới này, không cần để ý Hạ Tử Thịnh có phải huyết mạch hoàng thất hay không, cũng không muốn cản trở hắn chiếm lấy ngôi vị Hoàng đế. Cậu chỉ biết Hạ Tử Thịnh là nam chính của thế giới này, vậy hiển nhiên là hắn sẽ làm Hoàng đế rồi.
Mà thái độ cái gì cũng biết nhưng không nói ra của cậu lại gián tiếp khiến Hạ Tử Thịnh cho rằng Hạ Tử Minh còn giấu hắn rất nhiều chuyện khác... Sở dĩ Hạ Tử Minh làm như vậy đều là vì hắn, vì tình huynh đệ giữa bọn họ...
Bây giờ Hạ Tử Thịnh thậm chí còn cho rằng Hạ Tử Minh tính tình bất ổn, quái đản thô bạo cũng là do trong lòng phải cất giữ quá nhiều, mâu thuẫn được che giấu quá tài tình nên mới biến thành bộ dạng như thế này. Quả thực, hắn cảm động Hạ Tử Minh sâu sắc, cảm động đến mức nhắc đến liền rơi nước mắt.
Hạ Tử Minh: "..."
Tuy nhiên, Hạ Tử Minh nguyên bản không biết Dung phi là thủ phạm hại chết Hoàng hậu, cũng hoàn toàn không biết Hạ Tử Thịnh mang dòng máu khác, thậm chí thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời trở nên thất thường một phần là vì hổ thẹn với mẫu thân, không nói ra Dung phi có tham gia vào vụ án của Hoàng hậu, bảo vệ Hạ Tử Thịnh; nguyên nhân chính là vì lúc dậy thì, hắn phát hiện ra mình chỉ "lên" được với nam nhân, đã vậy còn thích nằm dưới.
Là một nhân viên chuyên xuyên không, nếu đã đạt được hiệu quả cao như vậy, Hạ Tử Minh không thể chủ động giải thích cho rõ trắng đen, cậu phải thuận đà khiến cho sự hiểu lầm này càng thêm sâu đậm.
Khi phát hiện Hạ Tử Thịnh đang tiêu hủy manh mối liên quan đến sự việc năm đó, Hạ Tử Minh lập tức giúp đứa con vận mệnh một tay, hủy đi chứng cứ chí mạng, lần nữa chứng minh Hạ Tử Minh cái gì cũng biết nhưng vẫn luôn giấu giếm bảo vệ hắn.
Có thế lực của Hoàng Thái tử tham gia, hiệu suất làm việc của thuộc hạ Hạ Tử Thịnh nhanh gấp nhiều lần, là thủ lĩnh của Thiên Nhãn, hắn hiển nhiên biết điều này.
"Thủ lĩnh, ngài lợi hại thật, ngay cả thế lực của Hoàng Thái tử cũng có thể lợi dụng. Quả là cao tay." Đám thuộc hạ ra sức khen ngợi năng lực của Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh nhìn thế lực của Hoàng Thái tử chủ động ra tay giúp hắn che giấu, giải quyết sạch sẽ manh mối giấy tờ chứng minh hắn không phải huyết mạch hoàng thất mà lòng dạ rối bời.
Tình cảm Hạ Tử Minh dành cho hắn... Thật sự sâu đậm đến vậy sao?
Từ đó về sau, ánh mắt Hạ Tử Thịnh nhìn Hạ Tử Minh càng thêm phức tạp, chuyên chú như xem một loại cây cỏ hiếm lạ.
"Thái tử điện hạ..." Hạ Tử Thịnh vô thức gọi Hạ Tử Minh một tiếng, rất muốn hỏi tại sao cậu lại đối xử tốt với hắn như vậy, sao lại vì hắn mà chịu đựng nhiều như vậy.
Hạ Tử Minh hung dữ liếc hắn: "Làm sao?"
Lời ra tới cửa miệng, Hạ Tử Thịnh lại không nói gì, hắn biết Hạ Tử Minh sẽ không trả lời hắn. Bởi vậy, hắn chỉ lắc đầu: "Không có gì thưa điện hạ."
"Đang yên đang lành lại gọi cô, cô hỏi ngươi, ngươi lại không nói? Đúng là phế vật lắm miệng như nữ nhân, từ nhỏ đã là thứ không có tiền đồ." Hạ Tử Minh mắng hắn một câu, cúi đầu tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Hạ Tử Thịnh chăm chú nhìn sườn mặt của cậu, bỗng dưng nếm được chút hương vị năm tháng yên bình.
"Bíp! Độ thiện cảm của nhân vật Hạ Tử Thịnh tăng 5 điểm, thiện cảm đối với ký chủ hiện đã được 75 điểm." Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh bề ngoài bình tĩnh, trong lòng kích động đáp: "Chậc chậc, mới có mấy ngày mà thiện cảm Hạ Tử Thịnh dành cho tôi đã cao như vậy rồi. Xem ra nhiệm vụ lần này khá dễ ăn đó chứ, cứ đà này tôi sẽ nhận lương sớm thôi."
Làm nghề nào yêu nghề đó – Hạ Tử Minh – cảm thấy năng lực nghiệp vụ của mình càng ngày càng cao! Không ai sánh bằng!
"Thiện cảm của Hạ Tử Thịnh dành cho cậu tăng vượt bậc, không sai. Nhưng mà ký chủ ngu ngốc của tôi ơi, đối tượng chinh phục của cậu là Cố Sâm cơ mà, có phải Hạ Tử Thịnh đâu... Lệ Thái tử muốn trở thành ánh trăng sáng trong lòng Cố Sâm, không phải Tử Thịnh!" Hệ thống cực kì vô tình, đánh tan ảo tưởng của cậu.
Hạ Tử Minh: "..."
Đúng ha, mình phải chinh phục Cố Sâm, không phải Hạ Tử Thịnh.
"Tôi biết mà, sao mà quên được. Thiện cảm của nam chính đã cao như vậy rồi, nam phụ như Cố Sâm có gì khó khăn sao?" Hạ Tử Minh giật mình vì chỉ số thông minh của mình mất một giây, nhưng vì duy trì hình tượng lạnh lùng nghiêm chỉnh mà vờ ra vẻ thâm sâu khó dò với hệ thống.
Hệ thống: "..."
Thiện cảm của nam chính đã cao như vậy rồi, nam phụ như Cố Sâm có gì khó khăn sao? Một trí tuệ nhân tạo như nó có chút không hiểu hai câu này liên quan tới nhau chỗ nào nữa.
Cố Sâm yêu thầm Hạ Tử Thịnh, ký chủ ngốc khiến thiện cảm của Hạ Tử Thịnh tăng cao như vậy, thế này là muốn trở thành tình địch của đối tượng cần chinh phục à?
Hạ Tử Minh không muốn nói chuyện với hệ thống nữa, bắt đầu lên kế hoạch chinh phục Cố Sâm.
Cốt truyện hiện tại đã đến đoạn Hoàng Thái tử Hạ Tử Minh và Nhị hoàng tử vì không hợp chính kiến mà xung đột trên triều. Nhị hoàng tử ghi hận trong lòng, lại không dám đụng đến Hoàng Thái tử đành sai người đi giáo huấn tên chó săn đi theo Hoàng Thái tử không có thế lực chống lưng – Hạ Tử Thịnh.
Sau khi Hạ Tử Minh đi cọ xát để kiếm điểm thiện cảm ở chỗ Cố Sâm xong, lúc chạy tới con đường nhỏ chỗ Hạ Tử Thịnh thì chứng kiến cảnh Hạ Tử Thịnh đang bị người của Nhị hoàng tử đè xuống đất, mà Nhị hoàng tử đang đánh toàn đòn hiểm vào Hạ Tử Thịnh.
"Tứ hoàng tử điện hạ..." Cố Sâm thấy vậy liền giật mình, vọt lên tách đám người đang đánh nhau ra.
Hạ Tử Minh phản ứng khoa trương hơn vậy nhiều, cậu xông tới, đấm một cú vào mặt Nhị hoàng tử, máu mũi chảy giàn giụa: "Thao con mẹ ngươi Hạ Tử Chương!"
Hạ Tử Chương ngơ người chịu đòn, nửa ngày chưa phản ứng lại, thị vệ đi theo thấy người ra tay là Thái tử, do dự không dám tiến lên can ngăn.
Hạ Tử Thịnh vẫn còn là thiếu niên, ăn phải đòn hiểm, quả nhiên là một vị hoàng tử xếp cuối trong chuỗi thức ăn, nằm dưới đất cả buổi không bò dậy được.
Cố Sâm đỡ hắn dậy, hắn ngơ ngác nhìn Hạ Tử Minh cho Hạ Tử Chương ăn đòn. Hắn không ngờ Hoàng Thái tử sẽ vì hắn mà ra tay với người đang giữ địa vị ngang ngửa mình.
"Đại hoàng huynh, ngươi làm cái gì vậy?" Hạ Tử Chương hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Tử Minh sẽ ra mặt cho Hạ Tử Thịnh, còn đánh cả mình.
Hạ Tử Minh nhìn sang Hạ Tử Thịnh nhỏ bé đáng thương, lại đá vào bụng Hạ Tử Chương một cái, khiến đối phương lăn ra xa: "Đương nhiên là ngươi làm gì thì cô làm cái đó."
"Khụ khụ khụ, đại hoàng huynh, Hạ Tử Thịnh bất kính với ta, người làm huynh trưởng như ta phải dạy dỗ hắn. Đại hoàng huynh vì hắn mà đối xử với ta như vậy cũng quá đáng lắm rồi. Mẫu phi ta là Quách Quý phi đó." Hạ Tử Chương phun ra một ngụm máu tươi, chật vật đứng dậy, lại nói: "Hoàng huynh không sợ phụ hoàng mà biết sẽ khó coi sao? Huynh vì một con chó mà đối xử với huynh đệ mình như vậy."
Sau khi nguyên hoàng hậu chết, Lão hoàng đế chưa lập lại Hoàng hậu. Trong hậu cung, Quách quý phi có địa vị cao nhất trong số các phi tần, ngang với cả Hoàng quý phi. Cho dù Hạ Tử Minh là Thái tử, đối nghịch với bà, cũng không nên đánh con trai bà ta ra như vậy.
"Hoàng huynh..."
"Thái tử điện hạ..."
Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh thấy vậy thì lo lắng vô cùng, định khuyên nhủ vài câu.
"Câm miệng, ai cho ngươi gọi cô là hoàng huynh? Quy củ vứt cho chó ăn à, mới đó đã quên sao?" Hạ Tử Minh hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Tử Thịnh, xong lại đưa mắt về phía Hạ Tử Chương, khí phách nói: "Thứ nhất, trong tộc phả, Hạ Tử Thịnh cũng là nhi tử của phụ hoàng, là đệ đệ của ta và ngươi. Thứ hai, cô đánh ngươi không phải vì hắn, mà vì ngươi bất kính với Hoàng Thái tử, cô là huynh trưởng, cô phải dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết quân thần khác nhau thế nào!"
Hạ Tử Chương chất vấn: "Đại hoàng huynh sao lại không nói đạo lí như vậy, huynh không sợ ta cáo trạng với phụ hoàng sao?"
"Ngươi muốn làm gì thì làm, cô lại muốn thật sự nhìn xem phụ hoàng sẽ đứng về phía cô hay là phía ngươi đây! Cô chẳng sợ gì cả." Hạ Tử Minh cười lạnh.
Hạ Tử Chương đành cắn răng nuốt cục tức này vào bụng. Với sự bất công của Lão hoàng đế, ông đứng về phía ai, không cần nghĩ cũng biết.
"Cùng lắm hắn chỉ là con chó của hoàng huynh thôi, không phải huynh cũng thường xuyên hành hạ hắn sao? Làm sao, hoàng huynh dạy dỗ hắn được, ta là đệ đệ của huynh thì không được giáo huấn tên tiện tì tạp chủng này à?" Nhưng vì tên tiện tì Hạ Tử Thịnh mà ăn đánh, trong lòng Hạ Tử Chương không phục, nhìn Hạ Tử Thịnh lại muốn phát điên.
Hạ Tử Minh trừng mắt nhìn Hạ Tử Chương, gằn từng câu từng chữ: "Ngươi biết hắn là người của cô nên cô che chở hắn là được. Người của cô, cô dạy, không có nghĩa là ai cũng thích làm gì thì làm."
"Đụng vào người của cô thì phải trả giá, nếu không thì chính là vả vào mặt cô... Lần này, cô chỉ ăn miếng trả miếng, giáo huấn ngươi một chút, nếu còn có lần sau, hậu quả thế nào, cô không dám đảm bảo đâu." Hạ Tử Minh uy hiếp.
Hạ Tử Chương không phải đối thủ của cậu, huynh đệ ẩu đả là hắn sai trước, không nên để cho Hoàng đế biết. Hắn đành cắn răng nuốt máu vào bụng, bỏ lại một câu: "Non xanh không đổi, nước biếc chảy dài, đại hoàng huynh, chúng ta cứ chờ xem."
Rồi mặt mày xám xịt mang tùy tùng rời đi.
Chuyện như vậy Hạ Tử Minh nguyên bản đã làm qua không ít, cậu cũng chỉ bắt chước lại mà thôi.
Chỉ là, lòng thay đổi, cảnh cũng đổi thay. Đời trước Hạ Tử Minh giáo huấn Nhị hoàng tử, Hạ Tử Thịnh cho rằng Hạ Tử Minh vì "đánh chó phải ngó mặt chủ", không hề cảm thấy là vì xả giận cho mình. Mà hắn cũng "nhờ phước" Hạ Tử Minh nên mới bị đánh, trong lòng xem Hạ Tử Minh và Hạ Tử Chương cùng một giuộc, càng thêm căm hận...
Mà bây giờ, Hạ Tử Thịnh xác nhận Hạ Tử Minh ngoài mặt cọc cằn hung dữ nhưng bên trong lại quan tâm yêu quý hắn. Hắn nhìn đâu cũng thấy Hạ Tử Minh đang làm thế là vì hắn, thậm chí còn không tiếc đắc tội với Hạ Tử Chương và Quách Quý phi.
"Đại hoàng huynh, người không cần vì ta mà làm vậy đâu. Thế lực Quách gia trong triều đang thịnh, người đánh Nhị hoàng tử cũng không tốt..." Hạ Tử Thịnh đứng lên, đứng cạnh Hạ Tử Minh khuyên nhủ.
Hạ Tử Minh rất không kiên nhẫn hất tay hắn ra: "Cút ngay! Đừng có đứng đó tự mình đa tình, ai vì ngươi mà đắc tội với bọn họ, cô là vì mặt mũi của mình, cho Hạ Tử Chương biết người của cô không thể tùy tiện đụng vào. Kẻ hèn như Quách gia, cô còn không thèm để vào mắt."
Nhất thời cậu không rảnh để chỉnh lại xưng hô của Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh thấy vậy, đột nhiên nhếch môi cười.
Chỉ cảm thấy, Hạ Tử Minh khẩu xà tâm phật, bộ dạng độc ác nhưng thật ra là ngạo kiều, khẩu thị tâm phi, đối xử với hắn tốt vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.