Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34
Chương sau
Chương 33. Ánh trăng sáng của tôi là anh đó! Nguyên văn có miêu tả sơ lược đề cập đến tai nạn giao thông liên hoàn trong mưa to, lúc sau viết vai chính thụ Lục Lý học bồi dưỡng ở nước ngoài sau khi kết thúc về nước, ký hợp đồng với Quyền Nhất tất nhiên người gặp tai ương trong trận tai nạn xe cộ trung là Tuyên Triết, vì làm nổi bật lên sự lương thiện của Lục Lý, Tuyên Triết từ một tổng tài bá đạo bày mưu lập kế trở thành kẻ có hai chân mất đi tri giác, thời thời khắc khắc đều phẫn nộ điên cuồng, thiên chi kiêu tử một khi gặp nạn, người người bốn phương trốn rất xa hoặc là trào phúng sau lưng, bởi vì Lục Lý xuất hiện, Tuyên Triết mới từng chút một đi ra khỏi vực sâu, sau đó hoàn toàn yêu thanh niên này. Lúc ấy Văn Sương xem đến đây thật sự ngột ngạt như bị đút phân, có cần phải vậy không? Bởi vì Lục Lý đang chiến tranh lạnh cùng vai chính công Trịnh Viễn Phi thì sao phải lôi ra một nam thứ hai đảm đương chất xúc tác cho bọn họ? Còn nữa dựa vào đâu mà muốn Tuyên Triết trả cái giá lớn đến thế? Hai chân tàn phế còn không được yêu, tác giả muốn biểu đạt cái gì? Nam hai thâm tình kiểu cũ rích này không phải ai cũng xơi, ít nhất Lục Lý không xứng. Văn Sương đi thang máy hướng thẳng lên tầng 26, ai ngờ trong văn phòng rỗng tuếch, Tào Nam Du đứng ở cửa cũng không có. Tim cậu đập như đánh trống đến điếc tai, bất an mãnh liệt làm cho cậu ù tai một lát, trong đầu thoáng hiện những lần tiếp xúc với với anh kể từ khi đến thế giới này, không nên như thế, chung quy cậu không tới thì cũng đã tới rồi còn để tất cả hỏng bét cực độ như vậy sao? “Uả? Anh Văn Sương à?” Là trợ lý mới mà Tào Nam Du vẫn luôn đào tạo bước ra từ thang máy, đó là một cô gái mới hai mươi, bộ dạng thanh tú, ánh mắt sáng ngời mới nhìn là biết vô cùng nhanh nhạy, cô cười như một bà dì: “Sao anh lại tới đây?” Sắc mặt Văn Sương trắng bệch nhìn cô như thấy cứu tinh đến: “Tiếu Tiếu, Tuyên tổng đâu?” Hứa Tiếu Tiếu nhận thấy là lạ hơi hơi nghiêm nghị: “Giờ chắc anh ấy họp xong rồi cũng nên? Bởi vì buổi chiều hai giờ Tuyên tổng còn ……” Không đợi Hứa Tiếu Tiếu nói xong, Văn Sương đã chạy như bay đi phòng họp. Lúc cậu tới có gọi điện thoại cho Tuyên Triết cùng Tào Nam Du nhưng không ai nhận, vậy thì không có khả năng ở trên xe, nhất định là ở phòng họp. Đích xác ở phòng họp, tất cả các giám đốc điều hành đều ở đó, bởi vì một số sai lầm trong công tác nên Tuyên Triết đang dạy dỗ bọn họ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mắng đến mức mặt người ta đỏ rực tai hồng. Có ai không, đến cứu bọn họ với! Mọi người hò hét ở trong lòng. Và ông trời mở mắt, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra “Rầm!” Tuyên Triết nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, người cắt ngang được anh thì hôm nay không cho cái lý do giải thích hợp lý thì lập tức cuốn gói chạy lấy người. Nhưng Tuyên Triết không ngờ tới là Văn Sương. Văn Sương chảy mồ hôi đầy đầu, vài sợi tóc dính ở trên trán còn cậu đang ở thở dốc hồng hộc, đôi mắt cậu kinh hoàng còn chưa tan đi, nồng nặc chồng chất đến mức chọc vào tim Tuyên Triết một chút. Tào Nam Du cũng bị hoảng sợ, thấy Văn Sương như một người có hai cái đầu, làm gì vậy? Hai ngày trước thấy Tuyên tổng như chuột thấy mèo, trốn đến mức sắc mặt Tuyên tổng ngày nào cũng khó coi, mà lần này còn cắt ngang hội nghị quan trọng, Tào Nam Du thật sự muốn nói với cậu một câu: “Sương Nhi à, muốn từ chức có thể nói rõ chứ đừng đi cực đoan như vậy.” Văn Sương nhìn chằm chằm Tuyên Triết như muốn xác nhận lần nữa người này bình yên vô sự, môi cậu mấp máy như muốn nói cái gì. Tào Nam Du lên tiếng cho thỏa đáng: “Làm sao vậy Văn Sương?” Tốt nhất cậu có việc gấp, nếu không Tuyên tổng xơi tái thịt người đấy. “Tuyên, Tuyên tổng……” Văn Sương thở ra hơi còn không xong, bởi vì chạy quá nhanh lúc này ngực đau nhức khó nén nhưng người kia vẫn còn ở, may mắn vô cùng bao phủ lấy cậu, cậu nhớ đến trong nguyên tác có miêu tả sinh hoạt liên quan đến chuyện sau khi Tuyên Triết xảy ra tai nạn xe cộ, quả thực có thể dùng “Sống không bằng chết”, “Ảm đạm không ánh sáng” để hình dung, nhìn lại tư thế tự phụ của anh bây giờ, đôi mắt anh kiên định, bỗng nhiên Văn Sương có dũng khí, cậu hít sâu một hơi giống như làm tốt chuẩn bị tâm lý, nói từng câu từng chữ: “Tuyên Triết, tôi có lời mới nói với anh.” Mọi người: Ố ồ ô ~~~ Giống từ ngữ chuyên dụng trong phim thần tượng lúc bày tỏ ghê. Mọi người đều là kẻ góp một viên gạch cho CP trên diễn đàn công ty, khuôn mặt cả đám đứng đắn nhưng không chừng sau lưng nghĩ cái quái gì cũng được, sáng hôm nay có người còn nhắc đến các câu chuyện đùa vui trên mạng có liên quan đến Văn Sương cùng Giang Ninh, phỏng đoán hai ngày nay sắc mặt Tuyên tổng khó coi bởi vì cái này, một ít người giữ thái độ phản đối, nào ngờ lúc này bị vả mặt. Chẳng lẽ bởi vì những tai tiếng đó trên mạng nên Tuyên tổng giận, chiến tranh lạnh cùng Văn Sương dẫn tới như thế này như thế nọ, rốt cuộc Văn Sương không kiềm chế được định chủ động xuất kích? Xuất sắc quá!!! Vẻ mặt quản lý bị mắng vốn dĩ ảm đạm nhưng hiện tại như tro tàn lại cháy, khuôn mặt đầy xuân sắc, có mắng thêm vài phút cũng được. Văn Sương không phải người không biết nặng nhẹ, mà ngược lại Tuyên Triết cũng không muốn nói chuyện không đâu, chỉ là khá để ý thanh niên kinh hoảng thất thố xuất phát từ đâu. Tuyên Triết đứng dậy: “Được rồi, hội nghị đến đây thôi.” Tào Nam Du là tâm phúc của anh chịu không nổi loại “Đối đãi khác nhau” thế này, anh ta ở một bên khẽ nói: “Tuyên tổng, cắt ngang hội nghị rất nghiêm trọng phải trừ tiền.” Tuyên Triết quay đầu, vẻ mặt anh lạnh lẽo: “Vị trí này để cậu ngồi?” Tào Nam Du: “……” Chắc tôi nên ở đáy xe. Chờ bóng dáng Tuyên Triết cùng Văn Sương biến mất, phòng họp lập tức bùng nổ. Văn Sương cúi đầu đi theo phía sau anh, hai người vào văn phòng, cậu đứng đó còn anh đổ ly nước ấm đặt lên bàn, ý bảo cậu ngồi xuống rồi lúc này mới hỏi: “Nói đi, làm sao vậy?” “Tôi nghe Tiếu Tiếu nói buổi chiều anh còn sắp xếp chuyện khác?” Văn Sương mở miệng. Tuyên Triết: “Ừ rồi sau đó thì sao?” “Sau đó anh đừng có đi được không?” Văn Sương ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt cậu ướt dầm ướt dề, không hề biết bản thân như vậy dễ trêu ghẹo nhiều người, mà chỉ ở đó lẩm bẩm: “Mấy ngày nay có mưa to, mười năm mới gặp một lần, đi ra ngoài rất nguy hiểm.” Tuyên Triết cứng họng, thần sắc từ khϊếp sợ đến phức tạp, không hiểu Văn Sương sợ hãi ở đâu, trời mưa to thì liên quan gì đến anh? “Chỉ thế thôi?” “Đừng đi ra ngoài.” Văn Sương nắm chắc nói: “Ngày mưa đường trơn chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!” Tuyên Triết có hơi giận cũng có chút ấm lòng, ngày mưa đường trơn nên anh không chạy xe, chỉ cần Tào Nam Du chú ý một chút là được, vì một cơn mưa to mà cắt ngang hội nghị, dáng vẻ cậu như mất đi hy vọng khiến anh cho rằng xảy ra chuyện lớn lao nào đó, kết quả chỉ thế thôi so với mấy thứ kia chẳng khác nào chuyện bé xé ra to, Tuyên Triết càng để ý vì sao bỗng nhiên Văn Sương quan tâm anh như vậy, quan tâm cả một cơn mưa to cũng có thể làm cho cậu luống cuống chân tay. “Văn Sương.” Tuyên Triết trầm giọng, “Nếu chỉ vì cái này thì bây giờ cậu đi ra ngoài được rồi đấy, sau đó đi bộ phận tài vụ tự trừ tiền thưởng tháng này, nếu có lần nữa như này thì tôi sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ.” Cậu biết sẽ phát sinh cái gì nhưng anh không biết, theo như anh thấy thì cậu giống như bị động kinh, cứ như tất cả tật xấu không tốt trước đó quay về, dốc hết sức lăn lộn. Vừa dứt lời Tào Nam Du đẩy cửa tiến vào, nhìn Văn Sương sau đó nói: “Tuyên tổng, xe ở dưới lầu.” Tuyên Triết đứng dậy: “Đi thôi.” “Đừng đi!” Văn Sương tiến lên bắt lấy cổ tay Tuyên Triết, với tư thế “Anh muốn bước ra khỏi cái cửa này thì hãy bước qua xác tôi trước đã”, cậu thầm nghĩ tôi đang cứu mạng chó anh đấy! Tuyên Triết híp híp mắt: “Văn Sương, cậu có biết mình bây giờ đang làm cái gì sao?” Buổi chiều sẽ có cuộc gặp mặt rất quan trọng đối với sự phát triển của công ty, anh không thể không đi. “Đừng đi!” Văn Sương chết sống không buông tay, cùng lắm thì xong việc bị Tuyên Triết đuổi cũng chẳng sao, chỉ cần góp vào một chút cho nửa đời sau của anh sống tốt là được, nếu thế giới này cần phải có một người khiến cho cậu động lòng trắc ẩn thì người đó nhất định là Tuyên Triết. Tuyên Triết bắt ngược lại cổ tay Văn Sương hơi hơi dùng sức, sắc mặt trầm xuống: “Buông ra! Đừng náo loạn.” Văn Sương đột nhiên lắc đầu, lắc nhanh đến mức lắc ra bóng chồng: “Không được, không thể đi!” Trong sách miêu tả ngày đầu tiên mưa to đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn trên đường cao tốc, cơn mưa này nặng hạt dày đặc gõ vào cửa sổ, chưa được bao lâu nước mưa sẽ thôn tính thành phố này, tai nạn tới khiến người ta khó lòng phòng bị nhưng cậu không thể nói cho anh biết rằng mình xuyên sách tới, biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, nếu không một giây sau Tuyên Triết sẽ đưa cậu vào bệnh viện tâm thần. Tuyên Triết lười tốn nước miếng với cậu, dùng sức tránh thoát khỏi Văn Sương đi nhanh ra cửa. Văn Sương ngẩn người rồi theo sát đuổi theo. Sau đó, mọi người trong công ty thấy được cảnh sắc mặt Tuyên tổng khó coi sải bước ở phía trước còn Văn Sương ửng đỏ hốc mắt, với cái vẻ bị từ chối ở phía sau theo sát không bỏ, anh cản cậu quấn rồi lại cản lại quấn, hai người giống như trình diễn phim truyền hình 8 giờ, chưa kể từ xưa cẩu huyết vốn được lòng người, ở mấy tầng chủ đề trên diễn đàn bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ xây lên. 【 Má ơi, Văn Sương thổ lộ bị từ chối à? 】 【 Không thể nào, tôi thấy Tuyên tổng rất thích cậu ấy, phỏng chừng là Văn Sương không muốn từ bỏ hợp tác cùng Giang Ninh nên Tuyên tổng giận cũng nên.】 【 Tuyên tổng ghen tị? 】 【 Ồ, thì ra đàn ông ghen đều giống nhau. 】 Hai người cứ dây dưa như vậy vào thang máy rồi dây dưa ra công ty, bên ngoài mưa to tầm tã, Văn Sương càng thêm nôn nóng, bỗng nhiên cậu bùng nổ, cất giọng quát: “Anh làm sao thế hả? Chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả.” Tào Nam Du đi theo run sợ, bắt đầu chọn lựa đất xây mộ cho Văn Sương ở trong lòng, không biết sao lại thế này? Cho dù hai người xác định quan hệ tình yêu thì cũng không thể nói với Tuyên tổng như vậy. “Ai không biết phân biệt tốt xấu hả?” Sắc mặt Tuyên Triết lạnh lẽo: “Cậu lặp lại lần nữa xem?” Chim cút nhỏ trước mặt rụt rụt cổ. “Dù sao thì anh không thể đi được.” Văn Sương khẽ nói: “Hôm nay không được.” Tuyên Triết tức cười: “Cậu và tôi có quan hệ gì hả? Cậu quản được chắc?” Mạch não Văn Sương bỗng khác thường: “Thế tôi phải có quan hệ gì với anh thì mới quản được?” Tuyên Triết: “……” Tào Nam Du vỗ tay ở trong lòng, hay cho chiêu lấy lui làm tiến! Trong đầu Tuyên Triết phá lệ sáng tỏ tiếp đó triệt để hiểu ra, chim cút nhỏ cố ý? Ai đã dạy cậu ta dụ dỗ đàn ông thế này? Cho rằng mình sẽ mắc mưu sao? Được thôi…… Cũng chút động lòng đấy. Trong cơn trầm mặc quỷ dị, một chiếc xe bảo mẫu màu nâu ngừng ở cửa, một đống bốn năm người trợ lý màu đen mênh mông xuống dưới, vừa cầm quần áo vừa cầm ly nước, phô bày trận địa còn lớn hơn cả Tuyên Triết sau đó cửa ghế sau mở ra, một người đàn ông mặc quần áo thời thượng xuống dưới, vóc dáng cao 1 mét 8, dáng người cao lớn, mặc quần đen, ủng đen, áo khoác xanh đậm, tóc được tạo kiểu, đeo kính râm, tổng thể mà nói nhìn là biết minh tinh. Văn Sương cũng liếc mắt nhìn và ý nghĩ đầu tiên là: Dáng người không bằng Tuyên Triết. Đối phương không nghĩ có người chắn cửa, tập trung nhìn vào ngay tức khắc khuôn mặt biến sắc, từ kẽ răng bài rí ra một câu: “Văn Sương! Cậu ở đây làm gì?” Đối phương nói rồi tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, hoàn toàn khác với Tuyên Triết, một hai phải hình dung thì chính là trai phố( chỉ những người đàn ông rất quan trọng hóa và chăm chút ngoại hình của mình),làn da lúa mạch, bởi vì thái dương bên phải bị thương khi đóng phim nên để lại vết sẹo to như ngón cái, đơn giản bị hắn xăm thành cái hình xăm nhỏ, thế là thành độc nhất vô nhị. Cũng vì cái đặc điểm này mà Văn Sương nhận ra, vai chính công Trịnh Viễn Phi. “Văn Sương” đã thay đổi linh hồn nhưng Trịnh Viễn Phi vẫn là Trịnh Viễn Phi, hắn ấn tượng đối với Văn Sương dừng lại ở chuyện “cậu” vì tiếp cận mình mà hãm hại Lục Lý, hắn hận cậu hận đến ngứa răng. Tuyên Triết nhìn quen mắt nghệ sĩ có tiếng và thế lực lăn lộn trong công ty, rõ ràng anh cũng nhận ra Trịnh Viễn Phi, có lẽ nghĩ tới một ít tư liệu nên thần sắc từng chút phát sinh biến hóa, cuối cùng bình thản không lộ một chút cảm xúc, hơi hơi cúi người tiến đến bên tai Văn Sương, giọng nói không nghe ra vui giận lại cực kỳ lạnh lẽo: “Ánh trăng sáng của cậu đã trở lại rồi đấy.” Vẻ mặt Văn Sương kinh hãi, không kịp đợi cậu nói chuyện thì Tuyên Triết bước đi, cậu nhìn thấy kết cục không xoay chuyển được, Trịnh Viễn Phi lại tiến vào làm gậy thọc cứt, Tuyên Triết lại nói ra câu kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ khiến đầu óc Văn Sương nóng lên, buột miệng thốt ra: “Ánh trăng sáng của tôi là anh mà!” Khó xử rồi đây! Tiếng mưa rơi dường như tan biến mất……
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34
Chương sau