Chương trước
Chương sau
Chương 22 Đối xử với cái đầu cậu tốt một chút
Giang Ninh không rõ nguyên do: “Anh?”
Giang Túc Khuynh làm như không nghe thấy, triển khai một bậc cảnh giới đối với Văn Sương, lạnh giọng chất vấn: “Sao mày lại ở đây?”
Vẻ mặt Văn Sương vô tội: “Tôi đi ghi hình tiết mục.”
Mày ghi hình cái rắm! Giang Túc Khuynh thiếu điều gào rống, hắn quay đầu nhìn về phía Tuyên Triết, thấy dáng vẻ thằng bạn từ nhỏ không nổi gợn sóng kinh ngạc, phản ứng lại thì ra anh đã biết từ sớm, Giang Túc Khuynh đã quen kiêu ngạo chỉ cần Tuyên Triết không nổi giận thì hắn có thể tác oai tác quái hai lần: “Không phải chứ, sao ông không nói với tôi?”
Tuyên Triết liếc xéo hắn:“Việc này mà tôi còn phải nói riêng với ông một tiếng?”
Giang Túc Khuynh không có chỗ để phát hỏa đành oán hận nhìn về phía Văn Sương, giọng điệu không tốt: “Cút cút cút!” Quay đầu lại liên hệ một chút với tổ tiết mục, mời loại người gì thế này!
Văn Sương nhấc chân đi luôn, cút thì cút!
Sắc mặt Tuyên Triết hơi trầm xuống, dường như muốn nói cái gì đó.
“Từ từ.” Giang Ninh mở miệng, cậu ta tránh thoát khỏi tay Giang Túc Khuynh, y như lần đầu tiên nhận thức anh mình: “Đang êm đẹp, sao anh lại nổi điên thế hả? Văn Sương đứng ở đây có trêu chọc gì anh à?”
Giang Túc Khuynh luôn luôn yêu thương Giang Ninh, nghe vậy vội vàng giải thích: “Em có biết nó là ai không? Dù sao em cứ cách xa nó một chút! Đừng để ngày nào đó bị tính kế cũng không biết, anh chỉ có một đứa em trai là em đấy, nếu xảy ra chuyện anh……”
“Đủ rồi!” Tuyên Triết trầm giọng cắt ngang.
Anh thấy Văn Sương cúi đầu, thông qua chút ánh sáng nhỏ nhoi giữa khe hở hai hàng lông mi lộ ra sự tủi thân, cậu ngậm miệng khó trả lời, nhớ đến biểu hiện của cậu trong khoảng thời gian này, liều mạng muốn tỏ thái độ tốt hơn, Tuyên Triết đột nhiên không đành lòng, những con người này sao lại thế? Văn Sương hiện tại tốt xấu cũng là nhân viên thủ hạ của anh, một đám cứ giống như đang dạy con ấy, bắt được thì phải phun hai cái, có hỏi qua anh chưa?
“Ông muốn ăn cơm thì ăn cơm, không ăn cơm thì mang Giang Ninh về nhà.” Tuyên Triết nói tiếp.
Giang Túc Khuynh: “???”
“Không phải chứ, ông là anh em của ai đấy? Ông nói chuyện thay nó hả?” Giang Túc Khuynh chịu không nổi cái sự oan ức này.
“Giang thiếu.” Lần này người mở miệng là Văn Sương, lớp mặt nạ giả ngu giả ngơ trên mặt cậu đã lấy xuống, ánh mắt mang theo sự nhìn thấu hết thảy: “Từ trước có rất nhiều chuyện tôi không có cách nào giải thích nhưng ghi hình tiết mục là do công ty sắp xếp, tôi không có địch ý với Giang tiểu thiếu gia.”
Giang Túc Khuynh còn muốn nói gì đó, Tuyên Triết lại bước lên: “Ghi hình xong rồi?”
“Vâng.”
“Cảm giác thế nào?”
“Còn được nhưng không phát cơm hộp.” Văn Sương nói ra hơi hơi nhíu mày, lộ rõ sự bất mãn giống như không có một phần cơm hộp là một tổn thất vô cùng lớn.
Tuyên Triết có chút buồn cười: “Đói bụng?”
“Vâng vâng!”
Giang Ninh dán tới, cười nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi! Vừa lúc em cũng đói bụng rồi.”
Giang Túc Khuynh hừ lạnh một tiếng, đáng tiếc không ai để ý đến hắn.
Nửa giờ sau, bốn người đến tiệm cơm, sắc mặt Giang thiếu từ lúc lên xe cực kỳ khó coi nhưng ngại với sự nhiệt tình của em trai cùng Tuyên Triết có phải uống lộn thuốc không thế nhưng chống lưng cho Văn Sương! Hắn tứ cố vô thân, trong lúc nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Suốt dọc đường Giang Ninh nói rất nhiều, thì ra lúc ghi hình cậu ta đã phát hiện người tháo nút thắt nhanh nhất chính là Văn Sương, cũng phát hiện Văn Sương đổi thành phẩm cho Trần Tông.
“Nếu thứ nhất là cậu thì tôi mới tâm phục khẩu phục nhưng lại là cái tên Trần Tông giả vờ kia, tôi bèn bấm đèn sáng luôn.” Giang Ninh là em ruột Giang Túc Khuynh nhưng tính cách hai người khác nhau rất lớn, Giang Túc Khuynh trượng nghĩa, lời anh em nói đều tin tưởng một vạn lần nên Văn Sương ở trong lòng hắn chính là kẻ có tội ác tày trời, mà Giang Ninh từ nhỏ lớn lên bên ông mình, biết rõ rất nhiều lúc đạo lý “Mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa chắc là thật”, đối xử vối người nhìn vật giữ ba phần đường sống nhưng cực kỳ tin tưởng vào trực giác của chính mình, dù sao cậu ta thấy Văn Sương là một người có tâm tư trong sạch.
Tuyên Triết hơi bất ngờ: “Cậu là người đầu tiên tháo ra?”
Văn Sương cười hắc hắc, hớp ngụm nước trái cây không nói tiếp.
“Sao không bật đèn?” Tuyên Triết lại hỏi.
Văn Sương nghiêm trang đáp: “Đã đồng ý với chị Chu Liên dùng hết khả năng giúp đỡ Trần Tông, với lại tôi không có hứng thú với giới giải trí.” Nhiệm vụ hoàn thành bắt được tiền là được.
Không ai phản ứng Giang Túc Khuynh, hắn quái đản lập dị đầy mình mà không chỗ phát tác ngược lại bình tĩnh một chút lặng lẽ quan sát Văn Sương, cũng phải thừa nhận, cậu có một bộ túi da đủ lực hấp dẫn nhưng tháo nút thắt thứ nhất gì đó quá khoa trương không phải sao? Em trai hắn khi còn nhỏ được huấn luyện chuyên nghiệp ở phương diện này, người bình thường thật sự chơi không lại nhưng tâm lý lại tồn tại một ít cảm giác không thoải mái, khi biết Văn Sương nói tiếng nước G, Giang Túc Khuynh mơ hồ cảm thấy không thích hợp, trong miệng anh em thì Văn Sương là một kẻ ăn hại chỉ biết dùng túi da còn cái khác hoàn toàn không biết gì cả.
Văn Sương thật sự đói bụng, đồ ăn nóng vừa lên bàn thì ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, Giang Túc Khuynh đốt điếu thuốc, thấy thế tật xấu sặc người lại nổi lên: “Sao thế kia, đói bụng ba ngày chưa được ăn hả?”
“Khụ khụ khụ!” Văn Sương vừa nghe Giang Túc Khuynh nói như vậy liền khẩn trương, ý nghĩ đầu tiên có phải làm mất mặt Tuyên Triết, nhất thời cậu đau sốc hông rồi tự sặc luôn.
Một ánh mắt hình viên đạn từ Giang Ninh bay về phía Giang Túc Khuynh.
Tuyên Triết không mặn không nhạt liếc mắt nhìn qua, thiếu chút nhấc đầu Giang Túc Khuynh lên.
Được đấy nhóc, mày biết diễn đấy! Giang Túc Khuynh thầm nghĩ.
Tất nhiên không phải diễn rồi, Văn Sương mới đầu còn nén được thì nén nhưng cổ họng như có cái gì đó chặn lại, lúc sau nằm ở trên bàn ho sặc sụa kinh thiên động địa, nhìn cậu thật sự gầy gò, dưới lớp áo sơmi màu trắng như lõm vào, từ góc nhìn của Tuyên Triết vừa lúc thấy xương cánh bướm mơ hồ nhô lên.
Đúng là một ngày ăn cơm cô đơn, Tuyên Triết nghĩ thầm, anh đặt một ly nước ấm trước mặt cậu, nghĩ gì đó rồi duỗi tay vòng ra phía sau lưng cậu, có lẽ độ ấm lòng bàn tay kia quá nóng nên Văn Sương dần dần ngừng lại, cậu ngẩng đầu nắm ly nước uống, xuống hơn phân nửa mới hít thở mới thông thuận sau đó giọng khàn khàn nói lời xin lỗi: “Ngại quá, thất lễ rồi.”
Ánh mắt Giang Ninh lộ ra lo lắng: “Không sao không có gì.”
Văn Sương thấy không ai để ý thật bèn gắp miếng cánh gà đặt vào đĩa.
Khóe miệng Tuyên Triết hơi hơi giật: “Còn ăn?”
Văn Sương khẽ nói: “Còn chưa ăn no……”
Tuyên Triết: “……”
Một bữa cơm ăn xong đã 8 giờ tối, Giang Túc Khuynh cùng Giang Ninh trở về, Văn Sương phất tay chào tạm biệt bọn họ, sau đó nói với Tuyên Triết rằng mình ngồi xe buýt về nhà nhưng anh lái xe ngừng bên cạnh cậu, cửa sổ xe hạ xuống nhìn thấy khuôn mặt nghiêng anh tuấn vô song, Văn Sương hiểu ý Tuyên Triết, cậu kéo cửa xe ngồi lên.
Tuyên Triết lái xe rất ổn còn ổn hơn cả Tào Nam Du, Văn Sương dựa vào ghế dần dần mơ màng sắp ngủ.
Đi ngang qua gờ giảm tốc độ bị xóc nảy, Văn Sương đập đầu vào cửa kính pha lê: “Úi” một tiếng sau đó ôm đầu xoa xoa.
Tuyên Triết tranh thủ nhìn cậu, trông cậu đần thối ra nhưng đa số thời gian lại nhạy bén đến kỳ cục.
“Đối xử với cái đầu cậu tốt một chút đi.” Tuyên Triết trầm giọng: “Đã là da giòn thì sáng mai lại sưng vù lên.”
“Tôi biết rồi.” Văn Sương đáp.
Tới giao lộ, Văn Sương xuống xe, lễ phép mời Tuyên Triết đi lên ngồi, cũng đoán trước Tuyên Triết sẽ từ chối, nhìn xe biến mất ở giao lộ, cậu nghĩ thầm Tuyên Triết thật sự không tệ, ở địa vị cao lại tự phụ thích đáng, cậu từng gặp qua loại người hô mưa gọi gió cũng tùy ý giẫm đạp nhân tính nhưng Tuyên Triết không có, anh giam bản thân trong một quy tắc phù hợp với nhân tình thế gian.
Về đến nhà, việc đầu tiên chính là mở hòm thư, Văn Sương đã gửi đồ cho Lôi Ôn Húc, đã là ngày thứ ba, không biết đối phương có ý không hoặc là chỉ trêu chọc mình chơi chơi, sao cũng được, miễn được thử một lần.
Hòm thư vẫn rỗng tuếch , Văn Sương hơi chán nản ngả người ra sau, vẫn không được sao?
Ngẫm lại cũng đúng, Lôi Ôn Húc là ai? Anh ta khéo đưa đẩy lời nói, chỉ sợ lấy lý do thoái thác với Phương Túc chỉ để chị giải sầu thôi, có lẽ ngày nào đó Lôi Ôn Húc đồng ý nhưng Du Phong thì sao? Còn mẹ anh ta thì sao? Sợ chờ không nổi.
Văn Sương không biết rằng Lôi Ôn Húc lướt qua cậu trực tiếp liên hệ Du Phong, lúc này trong căn phòng yên tĩnh, Du Phong đã uống rượu cùng Lôi Ôn Húc quá ba lượt, thái độ hạ tới thấp nhất, hiện giờ chỉ cần có thể làm Tân Lan sống lại cứu mẹ anh ta một mạng thì đừng nói tiếp rượu, có quỳ xuống cũng được.
Nhưng Du Phong trăm triệu không nghĩ tới chuyện tiến triển thuận lợi, cuối cùng Lôi Ôn Húc đã quyết định và trực tiếp ký hợp đồng, số tiền đối với hắn không đau không ngứa nhưng đối với Du Phong lại là nắng hạn gặp mưa rào, Lôi Ôn Húc muốn lấy bí phương ủ rượu nho của Du Phong, hắn chỉ kiếm không bồi thường.
Du Phong ho nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ lên, lúc trước anh ta muốn bán bí phương nhưng mọi người khịt mũi coi thường, không ai hỏi thăm, hiện tại Lôi Ôn Húc đối với anh ta chính là đại ân nhân: “Cảm ơn anh! Thật sự, vô cùng cảm ơn anh!”
Lôi Ôn Húc cười khẽ: “Cậu cảm ơn tôi là đương nhiên nhưng người cậu nên cảm ơn nhất cũng không phải là tôi.”
Du Phong không hiểu: “Ý Lôi tổng là sao?”
Không biết Lôi Ôn Húc nói gì đó mà đôi mắt Du Phong đột nhiên trừng lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.