Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Chuyện tổ chức hôn lễ đối với kiểu hào môn như Lệ gia, và kiểu truyền thừa lâu đời, là thế gia có năng lực giữ vững truyền thừa trăm năm đến nay như Tống gia, là một chuyện vô cùng rắc rối.

Cũng may trước đó có kinh nghiệm từ việc xử lý lễ đính hôn, hơn nữa còn có tận hai năm để chuẩn bị, lần này Lệ gia và Tống lão gia tử cuối cùng cũng không cần bận đến sứt đầu mẻ trán như lễ đính hôn, thậm chí có thể nói là soi mói sửa soạn mỗi một chi tiết -- mà trong mắt Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, đó toàn là những vấn đề hoàn toàn không cần phải rối rắm, cụ thể phải kể đến vấn đề rốt cuộc nên làm điểm tâm mặn hay ngọt, trên hôn lễ nên dùng hoa hồng hay hoa bách hợp, đũa dùng bữa nên in hoa văn uyên ương hay hoa cát cánh.

"Thế nên mới nói người trẻ tuổi các con không hiểu gì cả! Vì sao người xưa lại có câu yêu đương là chuyện của hai người, nhưng kết hôn lại là chuyện của hai gia đình."

Thời tiết càng lúc càng nắng gắt, hiếm khi có được ngày cuối tuần rảnh rỗi, Lưu Diệu nằm liệt trong nhà, mở điều hòa, ăn dưa hấu, chơi máy tính bảng, sẵn tiện lấy tấm ảnh gia đình được chụp vào ngày tốt nghiệp của Đào Mộ đặt làm hình nền: "Lão gia tử nhà ta lớn tuổi như vậy rồi, cũng chỉ có một thằng cháu trai là con. Bây giờ con kết hôn, chẳng lẽ ông ấy không thể tăng cường việc thu xếp sao? Về phần Lệ gia thì càng khỏi phải nói, Khiếu Hằng là con trai cả nhà bọn họ. Chuyện nó kết hôn chắc chắn sẽ làm chấn động hơn một nửa Yên Kinh! Không nói những thứ khác, chỉ nói chồng thư mời kia thôi. Người nghe tin thì còn biết các con kết hôn, ai không biết tin thì còn tưởng Lệ gia muốn tổ chức hội nghị thương nghiệp đấy!"

Ngoài ra, bạn bè thân thích bên Đào Mộ cũng không ít. Trừ ra những người bạn tốt trong nghề và bạn bè thương nghiệp đã quen biết trong mấy năm hoạt động ở giới giải trí và giới kinh doanh, còn có không ít bạn cũ năm xưa của Tống giá, cộng thêm vòng xã giao của hai vợ chồng Mạnh Tề và Lưu Diệu. Cộng hết một lượt lại, có lẽ khách khứa trong tiệc cưới này có thể sẽ hơn bốn chữ số.

Đông người như vậy, trong đó còn có không ít tai to mặt lớn sở hữu khối tài sản khổng lồ trong thương nghiệp, suy xét đến nơi tổ chức và sắp xếp bảo vệ duy trì trật tự, bên Lệ gia đã thảo luận với Tống lão gia tử xong, cuối cùng quyết định địa điểm tổ chức hôn lễ là hải đảo tư nhân thuộc sở hữu của Lệ gia. Để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào, một tháng trước khi hôn lễ diễn ra, hải đảo tư nhân ở nơi nào đó trong Thái Bình Dương đã bị giới nghiêm. Vào ngày hôn lễ diễn ra, tất cả khách khứa sẽ đi máy bay tư nhân bay thẳng đến hải đảo.

Nghe nói lúc đó khi Lệ gia soạn quá trình hôn lễ, bọn họ còn muốn tổ chức nghi thức kết hôn trên máy bay. Muốn để hai đứa nhỏ trao nhẫn trên bầu trời cách mặt đất mấy ngàn mét, dưới ánh mắt chúc phúc của tất cả các khách khứa, sau đó nhảy dù xuống hải đảo, trong khi nhảy sẽ có pháo hoa ban ngày tỏa sáng trên không trung. Cảnh tượng khá hoành tráng.

Kết quả là do phần cứng không cho phép -- trong phạm vi toàn cầu, không có máy bay nào to đến mức có thể chứa hơn một ngàn người, vì vậy cha Lệ mẹ Lệ đành tiếc nuối từ bỏ nghi thức kết hôn tràn ngập lãng mạn và tự tìm đường chết này. Cũng giúp cho người có tư duy tương đối bảo thủ như Tống lão gia tử thở phào nhẹ nhõm -- do khi tổ chức lễ đính hôn, các trưởng bối Lệ gia cực kỳ nghe theo ý kiến của Tống lão gia tử, chọn hình thức theo kiểu cổ xưa. Nên đến khi tổ chức lễ kết hôn, suy xét đến cảm nhận của người nhà họ Lệ, Tống lão gia tử cũng chủ động đề nghị quá trình hôn lễ lần này để người nhà họ Lệ quyết định. Nhưng Tống lão gia tử sao mà ngờ được cha Lệ mẹ Lệ trông có vẻ trưởng thành nghiêm túc lại có những ý tưởng còn không đáng tin bằng hai đứa nhỏ. Lúc thì hôn lễ trên không trung nhảy dù đọc lời thề, lúc thì hôn lễ dưới đáy biển lặn xuống nước chụp ảnh kết hôn, quả thật là khiến Tống lão gia tử hold không được.

Cũng may sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng Tống lão gia tử cũng tận tình khuyên nhủ các trưởng bối Lệ gia từ bỏ những suy nghĩ kiến nghị nảy ra đột ngột, cuối cùng vẫn tổ chức lễ kết hôn trên mặt đất, tránh cho hiện trường kết hôn của hai đứa nhỏ biến thành hiện trường tuẫn tình*.

*Tuẫn tình: thường chỉ người phụ nữ nguyện chết theo chồng để giữ trọn tấm lòng trung trinh của nghĩa tào khang.

Tuy nhiên, Tống lão gia tử cũng chỉ có thể làm được đến đây. Về phần các suy nghĩ yêu cầu kỳ diệu của các trưởng bối Lệ gia về lễ kết hôn, Tống lão gia tử thật sự không còn sức lực để phản đối từng cái một nữa, còn hai vợ chồng Lưu Diệu và Mạnh Tề thì đã giơ tay đầu hàng kể từ khúc cha mẹ Lệ gia đưa ra ý tưởng tổ chức lễ kết hôn dưới đáy biển.

"Nhưng mà ấy, thật ra cha cảm thấy hôn lễ trên không trung và hôn lễ dưới đáy biển cũng rất thú vị. Thật không ngờ cha mẹ con lại là người dẫn đầu khai sáng như vậy." Lưu Diệu vỗ vai Lệ Khiếu Hằng. Lưu Diệu không dám làm mất mặt Tống lão gia tử. Thật ra khi cha Lệ mẹ Lệ nhắc đến hôm lễ dưới đáy biển, hắn cũng đã dao động. Còn nghĩ là sau khi hôn lễ của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng kết thúc, hắn và Mạnh Tề sẽ tạo một kỷ niệm lãng mạn dưới đáy biển. Kỳ thật hôn lễ trên không trung cũng rất tốt, nhưng Mạnh Tề sợ độ cao, không thể nhảy dù được.

Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng gật đầu liên tục, nở một nụ cười trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra với cha Diệu. Nói thật thì hai người họ cũng thích nhảy dù trên trời cao và lặn xuống dưới đáy biển. Nhưng suy xét đến khả năng tiếp thu của Tống lão gia tử, cuối cùng vẫn từ bỏ hình thức hôn lễ buông thả kích thích kiểu đó -- chờ đến lúc hưởng tuần trăng mật rồi thử cũng không muộn! Dù sao thì hải đảo và máy bay kia đều là của Lệ gia, sau khi lễ kết hôn kết thúc, mọi người hoàn toàn có thể ở lại đảo chơi vài ngày.

"Cha lớn từng tuổi này mà vẫn chưa thấy hải đảo tư nhân trông thế nào nữa! Thực sự rất mong chờ!" Mạnh Tề bưng nước ép dưa hấu vừa làm xong đi ra từ phòng bếp. Dưa hấu vừa được lấy ra từ tủ lạnh, mát mát lạnh lạnh, lúc vừa đem ra còn ngưng kết một tầng hơi nước bên trên, bên trong còn được thả vài viên nước đá vào, trông càng mát mẻ hơn.

Mạnh Tề ra hiệu Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng tự lấy uống, còn mình thì đếm ngón tay: "Hôn lễ của hai con đã được quyết định vào ngày 9 tháng 9. Tính thời gian thì cũng còn hơn hai tháng nữa."

"Hai tháng lẻ chín ngày!" Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đồng loạt nhấn mạnh, chọc cho Lưu Diệu và Mạnh Tề khẽ cười thành tiếng, vừa nhìn là biết hai đứa nhóc này đang trông mòn con mắt.

Không còn gì phải nghi ngờ nữa, chắc chắn là bẻ ngón tay đếm từng ngày một!

Dưới sự chờ mong của mọi người, cuối cùng cũng đến ngày 9 tháng 9. Vào buổi tối một ngày trước, tất cả khách khứa tham gia lễ kết hôn đã ngồi trên máy bay tư nhân khổng lồ xa hoa được chế tạo riêng của Lệ gia, bay đến hải đảo tư nhân của Lệ gia.

Theo yêu cầu của các trưởng bối Lệ gia, bên trong máy bay đã được trang trí không khác gì hiện trường hôn lễ. Bên ngoài thân máy bay còn cực kỳ khoe khoang, dán ảnh chụp kết hôn phiên bản khổng lồ của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng. Vì vậy chuyện đầu tiên mà các vị khách đến sân bay, không phải là lên máy bay, mà là lấy điện thoại ra chụp ảnh cùng máy bay. Cảnh tượng kia, quả thật không khác gì đang tham quan danh lam thắng cảnh.

"Muốn nói về độ giàu thì vẫn là Lệ gia các cậu giàu nhất! Chỉ kết hôn thôi mà còn đến hải đảo tư nhân của nhà mình!" Là một người bạn hợp tác thân thiết nhất ( tự phong ) của Đào Mộ trong giới giải trí, bạn học Long Thiên Áo trịnh trọng cảm thán: "Thật không ngờ thế gia to lớn như Lệ gia cũng thích kiểu tổng tài bá đạo thế này. Quả thật còn biết chơi hơn Long Ngạo Thiên tôi. Lần sau nếu công ty chúng tôi lại quay phim thần tượng, nhất định phải mời chủ tịch Lệ đến làm cố vấn mới được."

Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng chỉ cười không nói. Lạc Dương phơi nắng biến thành cục than đen đi theo đằng sau chị gái Lạc Hi. Năm đó, sau khi chuyện Lạc Dương và công tử Lâm gia tranh giành tình cảm bị tuôn ra, Lạc lão gia tử thật sự đã quăng Lạc Dương vào bộ đội để cải tạo trong cơn tức giận. Ban đầu Lạc Dương còn từ chối, hắn sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, cho dù là có du học ở nước ngoài cũng chưa từng chịu khổ bao giờ, làm sao chịu được hết đau khổ trong huấn luyện quân đội. Thậm chí còn tìm mọi cách trở về, nhưng bị Lạc lão gia tử lấy thắt lưng đánh vài lần, cuối cùng mới ngoan ngoãn.

Lúc ấy Lạc lão gia tử và Lạc Dương đã lập ra ba chương ước pháp, chỉ cần Lạc Dương có thể ngoan ngoãn ở trong quân đội 2 năm, kiên trì nghĩa vụ binh phục, thực hiện nghĩa vụ làm binh lính, Lạc lão gia tử sẽ đồng ý để Lạc Dương về nhà. Lại không ngờ sau mấy năm rèn luyện, Lạc Dương cắn răng kiên trì đã quen với cuộc sống ở quân đội. Thậm chí còn lập một thành tích nhị đẳng* cá nhân. Nếu không phải Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng lễ kết hôn, Lạc Dương sẽ không chịu bước ra khỏi quân đội đâu.

*Nguyên văn là "nhị đẳng công", vì không có raw nên mình không biết công ở đây có phải là công trạng hay không, còn nhị đẳng thì giống kiểu học võ hay gì ấy, mình tra thì toàn ra đai đen nhị đẳng 😂

"Chúc mừng hai người kết hôn. Chúc hai người đầu bạc răng long, trọn đời bên nhau." Làn da vốn trắng nõn của Lạc Dương đã bị phơi thành màu đồng cổ, cơ thể cũng chắc khỏe hơn trước rất nhiều, vươn tay ra với Đào Mộ: "Năm đó là tôi khốn nạn. Ỷ vào gia thế bối cảnh bắt nạt cậu thảm như vậy nhưng lại không xin lỗi cậu. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội. Đào Mộ, rất xin lỗi cậu."

Đào Mộ nhìn Lạc Dương, tên ăn chơi trác táng năm đó bây giờ đã hoàn toàn biến thành một người lính. Thay da đổi thịt như thế, khi Đào Mộ nhìn Lạc Dương ở trước mắt, cậu hoàn toàn không còn nhớ nổi ân oán năm đó.

"Không sao." Đào Mộ đưa tay ra bắt tay Lạc Dương, thẳng thắn nói: "Dù sao Lạc lão gia tử cũng đã trút giận giúp tôi."

"Ý cậu là Phi Tấn Giải Trí phơi bày sự kiện tôi và Diêu Văn Tiêu tranh giành tình cảm, làm hại tôi bị cha tôi đánh gãy chân?" Lạc Dương đột nhiên bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vậy cậu nói cũng không sai, hai chúng ta coi như huề."

"Huề." Đào Mộ bình tĩnh đáp lại, hai người nhìn nhau cười.

Lạc Dương tiếp tục lộ ra hàm răng trắng tinh: "Thật ra chúng tôi có chuẩn bị quà cho cậu, chúc mừng hai người kết hôn."

"Chúng tôi?" Đào Mộ tò mò lặp lại.

"Không sai, là chúng tôi." Long Thiên Áo tiếp lời Đào Mộ, cực kỳ đắc ý chỉ vào bản thân, Lạc Hi, Lạc Dương ở trước mặt và Đại Mao, Tiểu Béo, Phùng Viễn, Cẩu Nhật Tân, Tần Diệu Như, Đỗ Khang, Ôn Bảo Chử Toại An, anh em Lệ gia, anh cả Vân Dật, luật sư Chu Thuận Hành, nói một cách thần bí:

"Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói với các cậu, đây là một bất ngờ."

Báo cho biết luôn rồi mà còn bất ngờ nữa hả? Đào Mộ cạn lời, nhưng vẫn có chút mong chờ.

Trưa hôm đó, máy bay bay đến hải đảo. Ngày tiếp theo là hôn lễ chính thức. Bởi vì Tống lão gia tử cố hết sức ngăn cản, nên cuối cùng buổi hôm lễ này cũng trở nên long trọng lãng mạn và đi theo quy tắc. Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng trao nhẫn cho nhau dưới sự chứng kiến của hơn ngàn khách khứa.

Vào ban đêm, dưới bầu trời đầy sao rực rỡ, Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng mặc đồ lặn dưới sự trợ giúp của nhân viên lặn chuyên nghiệp, đeo bình dưỡng khí sau lưng, lặng lẽ vào trong nước biển.

Khác với sự ồn ào náo nhiệt vào ban ngày, nước biển vào buổi tối trông rất yên tĩnh và sâu thẳm. Nước biển màu xanh biển nhuộm toàn thế giới trở nên ảo mộng, các loài cá biển xinh đẹp bơi qua bơi lại bên cạnh. Đào Mộ thả lỏng tâm trạng, vốn tưởng rằng đây sẽ là chuyến hành trình của hai người là cậu và Lệ Khiếu Hằng. Nhưng vừa bơi được một chút, phía trước đột nhiên truyền đến tầng lớp ánh đèn. Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng nhìn theo ánh đèn, ngạc nhiên phát hiện phía trước tập trung rất nhiều người, tay còn cầm đèn pin. Nhìn lên trên, có rất nhiều người trôi nổi trong biển. Tuy nhiên, khi Đào Mộ tập trung nhìn kỹ thì phát hiện, vị trí đứng của những người này nhìn sơ qua thì có vẻ lộn xộn, nhưng thật ra là có quy luật. Gần hơn trăm người đứng xếp hàng từ trên xuống dưới trong biển, cầm đèn pin đặt trước ngực, hợp thành tám chữ.

"Đầu bạc răng long, trọn đời bên nhau."

Ngoài tám chữ này ra, còn có rất nhiều người do đèn pin tạo thành một dải ngân hà, quay xung quanh Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng -- nhìn là biết Long Thiên Áo đã nhờ đám bạn thân chuẩn bị sau buổi lễ kết hôn, còn có cả cô út Lệ gia xung phong nhận việc muốn tham dự chung, cùng với các vị khách trẻ trung khỏe mạnh được mời đến.

Trong nước biển không thể nói chuyện, nhưng cảm tình của mọi người đều như nhau. Đều đang ôm lời chúc phúc tốt đẹp nhất, mong chờ Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng sẽ mãi hạnh phúc như vậy. Mọi người vây quanh Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, liên tục quơ đèn pin, phấn khích truyền đạt cảm xúc của mình.

Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng cũng không ngờ mọi người sẽ tặng cho mình loại bất ngờ này, tức khắc sửng sốt. Ngoài những người đó ra, còn có bốn người đang chậm rãi bơi tới. Là hai vợ chồng Lưu Diệu Mạnh Tề và cha mẹ của Lệ Khiếu Hằng. Bốn vị trưởng bối bơi tới trước mặt Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, đặt tay lên tay của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, có nghĩa là từ nay về sau, các trưởng bối của hai nhà cũng sẽ cố hết sức che mưa chắn gió cho hai đứa nhỏ.

Mà ở trên mặt biển, Tống lão gia tử không thể xuống nước do tuổi già, vừa vui mừng, cảm động, vừa chua xót, tiếc nuối, lắc đầu: "Đúng là quá quắt thật mà... Ông còn chưa nghĩ ra cách để xuống đó nữa."

Đứng bên cạnh Tống lão gia tử là Lệ lão gia tử cũng không thể xuống nước, cười tủm tỉm vỗ vai ông thông gia: "Đây là sự lãng mạn thuộc về đám trẻ. Mấy ông già chúng ta chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là được rồi."

Tống lão gia tử bất đắc dĩ gật đầu. Đồng thời viện trưởng Đào ngồi trên boong tàu ca nô cũng cười theo.

Đúng vậy, cho dù bọn họ là những trưởng bối đã già, không thể nào cho bọn nhỏ cuộc sống mới mẻ kích thích và lãng mạn, nhưng bọn họ vẫn có thể dùng cách khác để làm bạn bên cạnh bạn nhỏ, dốc hết sức bảo vệ cuộc sống hạnh phúc mà bọn nhỏ muốn.

Đây có lẽ chính là người nhà, là sự tồn tại có ý nghĩa của các trưởng bối nhỉ!

Ở trong nước biển, Đào Mộ hoàn toàn không ngờ đám bạn của mình và người nhà lại tung ra một chiêu lớn như vậy, bây giờ cậu đã cảm động đến mức rơi nước mắt, thậm chí còn phải trồi lên mặt nước vì thiếu oxy.

Sau khi trở lại thuyền, Đào Mộ vẫn còn mặc đồ lặn đã gấp gáp tháo bình dưỡng khí và kính lặn xuống, ôm lấy cha Diệu cha Tiểu Tề và mẹ Lệ, thậm chí còn muốn ôm Tống lão gia tử và Lệ lão gia tử đang đứng trên giường, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người."

Kiếp này, có mọi người ở bên cạnh con, là may mắn lớn nhất của con.

"Đều là người nhà cả, cảm ơn gì chứ!" Lưu Diệu và Mạnh Tề nhìn nhau cười, dịu dàng vỗ lưng Đào Mộ. Lệ Khiếu Hằng cũng ôm vai Đào Mộ.

Mà ở cách đó không xa, gần trăm đứa bạn cũng lần lượt nổi lên mặt nước. Đám bạn hoặc là ở lại trong nước, hoặc là bò lên du thuyền, cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ làm nũng nhào vào lòng trưởng bối của Đào Mộ, không khỏi bật cười, huýt sáo.

"Phải hạnh phúc nha!"

"Trăm năm hạnh phúc!"

"Đầu bạc răng long!"

"Trọn đời bên nhau!"

"Không biết xấu hổ!"

Nghe thấy lời chúc phúc của đám bạn, Đào Mộ được Lệ Khiếu Hằng ôm vào lòng gật đầu thật mạnh, cậu tin chắc rằng kiếp này cậu nhất định sẽ hạnh phúc.

Giống như nhân vật chính trong truyện cổ tích, sau khi câu chuyện kết thúc, trong sự bầu bạn của tất cả người nhà và bạn bè, mãi mãi sống cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chính thức hết rồi nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.