Mọi người trong đoàn đều biết Đào Mộ rất giỏi dẫn dắt người khác, dùng câu một giây là nhập diễn để hình dung cũng không quá, có lẽ hơi khoa trương chút. Chỉ cần là người có kỹ năng diễn xuất trên trung bình, trước khi quay có chuẩn bị kỹ càng, vậy thì khi đối diễn với Đào mộ sẽ dễ chạm đến cảm xúc hơn.
Ngặt nỗi vương giả dù có ngậm đồng thau cũng không mang đi được. Với kỹ năng diễn xuất hiện giờ của Thẩm Dục, dù được Đào Mộ dẫn dắt, cũng phải xem bản thân Thẩm Dục có biết cố gắng hay không. Suy cho cùng, Đào Mộ chỉ là một diễn viên, không phải chuột túi.
Huống chi tuy Thẩm Dục nhớ nhớ mong mong muốn Đào Mộ dẫn hắn nhập diễn, nhưng cảnh diễn chung của hai người chỉ còn lại một cảnh —— chính là trận loạn chiến ở bến tàu trong phần cuối bộ phim.
Thân phận nằm vùng của Nghiêm Thịnh bị bại lộ, dẫn cảnh sát đến bao vây bến tàu, truy lùng đại lão hắc bang muốn trốn sang Đông Nam Á. Trong cuộc đấu súng, Nghiêm Ngự đã chắn đạn giúp Chu Viễn Đình, sau khi để lại di ngôn, Chu Viễn Đình bỏ xác hắn lại rồi bỏ trốn theo đại lão hắc bang.
Đương nhiên, trong phiên bản ở nội địa, bởi vì Quảng Điện* không hài lòng với cái kết nhân vật phe chính diện chết, còn thế lực hắc ác lại ung dung ngoài vòng pháp luật, muốn đoàn phim thêm một cảnh diễn là đại lão hắc bang và Chu Viễn Đình muốn bỏ trốn nhưng cuối cùng vẫn bị bắt bỏ tù. Nhưng đạo diễn Từ lại cho rằng kiểu cải biến này không phù hợp với ý nghĩa chính của kịch bản và ý tứ sâu xa của điện ảnh, mãi vẫn không đồng ý cải biến. Hai bên giằng co một lúc lâu, đến một năm sau, đoàn phim mới thỏa hiệp.
*Tác giả để là 肿菊, mình tra toàn ra hoa cúc với hoa dã quỳ, không biết phải thay thế nào, với ở chương 134 hay 135 gì đó tác giả có nói người yêu cầu sửa kịch bản là mấy ông lớn bên Quảng Điện nên mình thay vào luôn.
Nhưng lúc đó DVD bản lậu của 《 Hắc Bạch 》 đã tràn lan trong nội địa. Cuối cùng dẫn đến việc sau khi bộ phim được chiếu ở nội địa, phòng bán vé không vượt qua nổi một ngàn vạn.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Đào Mộ lịch sự từ chối mang vốn vào đoàn khi được đạo diễn Từ mời lúc trước.
Bến tàu.
Những cảnh quay kinh điển xuất hiện trong nhiều bộ phim điện ảnh hắc bang Hương Thành, tổ đạo cụ ánh sáng và camera đang bận setup phim trường.
Đào Mộ và các vị đại già khác đang ngồi trong phòng thay đồ, vừa trang điểm vừa chờ quay.
Do đây là quay cảnh đánh diễn, hơn nữa còn là cao trào của đại kết cục nên tạo hình của mọi người trông cực kỳ ngầu. Bên hắc bang là mặc vest đen và áo sơmi đen, bên cảnh sát là đồng phục đặc chiến của đội Phi Hổ.
Chu Viễn Đình là một trong những nhân vật chính của cảnh này, nên sẽ sử dụng súng lục Glock 17, đường kính 9 mm. Đặc điểm chính của loại súng này là hầu hết các linh kiện được làm bằng nhựa, khối lượng nhỏ, cơ chế hoạt động đáng tin, sức chứa đạn lớn.
Nhưng về cơ bản không cần phải quan tâm đến vấn đề này khi quay phim. Như mọi người đã biết, khi quay những cảnh đấu súng thế này, cho dù khẩu súng lục của nhân vật chính chỉ chứa được sáu viên đạn, nhưng chỉ cần cốt truyện yêu cầu, súng của nhân vật chính sẽ luôn có đạn.
Còn những ai cầm súng không có đạn tức là nhân vật phụ.
Ví dụ như Đào Mộ, khi cậu quay cảnh đấu súng, có rất nhiều cảnh quay thay băng đạn bằng một tay, bởi vì đã được huấn luyện ở học viện cảnh sát trước mấy tháng nên động tác của Đào Mộ rất điêu luyện và tiêu chuẩn. Không giống như những sĩ quan huấn luyện SWAT có kinh nghiệm thực chiến phong phú mà đoàn phim mời đến, khi Đào Mộ thực hiện các động tác còn phải suy xét góc quay và khí chất của nhân vật. Lúc cậu huấn luyện ở học viện cảnh sát, cậu đã thiết kế không ít động tác chiến thuật cho Chu Viễn Đình dựa trên cốt truyện. Sau vài tháng lặng lẽ huấn luyện, giờ đây trông cậu rất điển trai trước ống kính.
Theo những lời hình dung mà Phương ảnh hậu thường dùng để trêu chọc Đào Mộ thì là Đào Mộ luôn chuyên nghiệp trong việc tạo dáng ngầu. Thế nên trong giờ nghỉ giải lao, ngay cả Chu Ngạn Thanh và các vị đại già khác đều nhịn không được đi qua hỏi Đào Mộ về mẹo thay băng đạn và tạo dáng ngầu.
Đoàn phim chọn địa điểm quay là một bến tàu bỏ hoang nào đó. Xét thấy cuộc đấu súng này là cao trào cuối cùng của toàn bộ bộ phim, cảnh quay rất hoành tráng, có sự tham gia của hơn 200 diễn viên, vì vậy việc điều hành rất phức tạp. Cho nên đạo diễn Từ quyết định chia nó thành vài phần để quay, quay cảnh đối thoại trước, sau đó là cận cảnh các trận đánh nhau đơn lẻ, cuối cùng là cảnh đánh tập thể.
Vì là quay ngoài trời nên chỉ riêng việc dàn dựng ánh sáng và âm thanh đã mất hơn một tiếng để chuẩn bị.
Đạo diễn Từ đã rút kinh nghiệm từ những bài học trước, quay tất cả các cảnh có Chu Ngạn Thanh, Nghiêm Thịnh, Vương Cẩm Sinh, Phương Nhược Đề và các diễn viên khác xong. Mãi đến phút cuối mới bắt đầu quay cảnh chung của Đào Mộ và Thẩm Dục.
Sau khi cảnh sát và đội Phi Hổ tiến vào bến tàu, Nghiêm Ngự điên cuồng tìm kiếm Chu Viễn Đình, cuối cùng tìm thấy Chu Viễn Đình đằng sau thùng hàng, hai người cầm súng đối đầu nhau.
"A Đình!"
Chu Viễn Đình quay đầu lại, chĩa súng vào Nghiêm Ngự. Động tác của Đào Mộ rất tiêu chuẩn, giơ tay chĩa vào giữa mày Thẩm Dục, cánh tay thẳng tắp, ngón tay đặt trên cò súng.
Thẩm Dục cũng làm ra động tác tương tự cậu, chỉ là thể lực Thẩm Dục không được tốt, hắn cầm súng bằng cả hai tay nhưng cánh tay vẫn đung đưa, lại còn cong lưng theo bản năng, tư thế rất xấu. Quan trọng nhất là, không biết là do Thẩm Dục đang căng thẳng hay vì lý do nào khác, ngón tay hắn cũng móc vào cò súng.
Đào Mộ chú ý đến điều này, bất giác nhíu mày.
"Cut!" Đạo diễn Từ ló mặt ra từ sau màn hình theo dõi, hỏi Đào Mộ: "Có chuyện gì vậy?"
"Tư thế không đúng." Đào Mộ cầm súng thuận theo tình thế. Động tác dứt khoát lưu loát khiến người ta sáng mắt, đây chắc chắn là đã quen tạo dáng ngầu ở phim trường.
"Cậu nên duỗi thẳng ngón trỏ rồi đặt ở cạnh bộ phận bảo vệ cò súng, hơn nữa phải giữ họng súng hướng xuống, bởi vì trong kịch bản, Nghiêm Ngự không muốn giết Chu Viễn Đình." Khi bọn họ huấn luyện ở học viện cảnh sát, huấn luyện viên đã nhiều lần dặn dò bọn họ, trước khi nổ súng, ngón tay tuyệt đối không được vói vào bộ phận bảo vệ cò súng.
Nếu Nghiêm Ngự không muốn nổ súng vào Chu Viễn Đình, hơn nữa còn là cảnh sát xuất thân chính quy, tất nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này.
Đừng nghĩ chỉ một chi tiết nhỏ thì không sao, khi diễn giải một nhân vật, Đào Mộ thích sử dụng nhiều chi tiết khác nhau để phản ánh nội tâm nhân vật. Nhất là loại động tác vi mô này. Vả lại, ưu điểm của những thiết kế nhỏ này là còn có thể giúp khán giả có cái nhìn trực quan hơn về khắc họa nội tâm nhân vật khi xem phim. Quan trọng nhất là nó không liên quan nhiều đến kỹ năng diễn xuất của diễn viên —— cũng không thách thức kỹ năng diễn xuất, chỉ cần bạn hiểu nhân vật bằng cả trái tim. Từ một mức độ nào đó, đây là một kiểu mẹo ăn may.
Nếu kỹ năng diễn xuất không đủ, có thể dùng những chi tiết nhỏ này để bù đắp, cố gắng tránh cận cảnh khuôn mặt.
Khi Đào Mộ nhận được kịch bản, thiết kế tiểu sử của Chu Viễn Đình, cậu đã đề nghị dùng kỹ thuật chiến đấu để phản ánh những thay đổi trong nội tâm nhân vật. Đạo diễn Từ rất cảm động. Nhưng lúc ấy Đào Mộ chỉ là đang cố gắng đắp nặn để nhân vật Chu Viễn Đình có chiều sâu hơn.
Hiện giờ Đào Mộ thiết kế động tác cho Thẩm Dục. Tuy có chút vượt quá giới hạn, nhưng tất cả mọi người đều biết, Đào Mộ thật sự rất ghét kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Thẩm Dục làm liên lụy đoàn phim. Loại đề nghị này chắc chắn nhằm mục đích phát huy tối đa điểm mạnh và tránh điểm yếu.
Thẩm Dục lộ vẻ ngại ngùng, không khỏi biện giải: "Nhưng cảnh này là quay cuộc đấu súng trên bến tàu. Nếu tớ không móc ngón tay vào, có phải không phù hợp với bối cảnh không?"
Đào Mộ không nói nữa, cậu đã kiến nghị rồi. Thẩm Dục có nghe hay không là vấn đề của hắn.
Thấy Đào Mộ không để ý đến mình, Thẩm Dục không khỏi có chút xấu hổ, mắt trông mong hỏi: "Cậu tức giận à? Bởi vì tớ không nghe kiến nghị của cậu? Chỉ là tớ cảm thấy, ý kiến của tớ cũng có lý thôi mà."
Đạo diễn Từ cau mày, xem lại màn ảnh vừa rồi hai lần, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cận cảnh của Thẩm Dục, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thẩm Dục làm theo lời Đào Mộ nói."
Hiển nhiên, thay vì quay cận cảnh khuôn mặt của Thẩm Dục, hắn thà quay động tác tay của Thẩm Dục còn hơn. Ít nhất có thể truyền tải rõ tâm trạng của Nghiêm Ngự lúc này.
Trong cùng một màn ảnh, hai người cầm súng chĩa vào nhau, một người móc vào cò súng, một người thì không. Xung đột hình ảnh và xung đột nội tâm nhân vật lộ ra.
Thẩm Dục mím môi, có hơi không cam lòng, thời gian gần đây hắn thật sự diễn tập đàng hoàng. Mỗi tối đều đối diễn đến tận khuya, tự cảm thấy mình rất có tiến bộ, nhưng đạo diễn và những người khác trong đoàn phim vẫn tình nguyện tin Đào Mộ hơn.
Ngay cả Nghiêm đại ca khi đối diễn cũng luôn miệng dặn dò hắn, kêu hắn lúc quay cảnh cuối cùng đừng nghĩ quá nhiều, làm theo Đào Mộ là được.
Cho dù là vì hiệu ứng màn ảnh, Đào Mộ sẽ không mặc kệ hắn.
Trước đó Thẩm Dục còn lo lắng Đào Mộ không chịu dẫn hắn khi quay phim, luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ mình biểu hiện không tốt. Nhưng bây giờ khi Đào Mộ thật sự dẫn hắn, Thẩm Dục lại hơi không cam lòng. Hắn nghĩ đến tin đồn lan truyền khắp đoàn phim rằng Đào Mộ cực kỳ giỏi trong việc dẫn người nhập diễn, hắn luôn lo lắng nếu hắn diễn tốt cảnh này, có khi nào người khác sẽ đẩy hết công lao lên đầu Đào Mộ hay không, từ đó xóa bỏ nỗ lực của hắn.
Thẩm Dục mím môi, tự dưng cảm thấy hơi nghẹn khuất.
Nhưng ở đối diện, Đào Mộ đã xử lý xong. Hắn tự điều chỉnh cảm xúc, đến khi thư ký trường quay hô "a", hắn lập tức giơ súng chĩa về phía cậu.
Bởi vì trong lòng có do dự và bất mãn nên động tác của Thẩm Dục chậm hơn Đào Mộ nửa nhịp. Trong màn hình theo dõi, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy trông rất lôi thôi luộm thuộm.
"Cut!" Đạo diễn Từ rất không vui hô cắt, không rõ Thẩm Dục lại xảy ra chuyện gì.
"Tập trung quay phim đi." Đạo diễn Từ dặn dò một câu, quay lại lần nữa.
Lần này Thẩm Dục không có vấn đề gì, chỉ là động tác của hắn mềm như bông, lúc nâng lên biên độ quá lớn, sau khi giơ lên mới điều chỉnh góc độ, chĩa vào giữa mày Đào Mộ, cánh tay cứ rung nhẹ, do ánh nắng quá nóng nên vô thức chớp chớp mắt.
So với hành động giơ súng dứt khoát và kiên định của Đào Mộ ở phía đối diện, rất rõ ràng kém nhau một khoảng lớn, chỉ có thể chứng minh Chu Viễn Đình mới là xuất thân từ học viện cảnh sát.
Đạo diễn Từ nhíu mày, chủ nghĩa cầu toàn lại bùng phát.
Kế tiếp, Đào Mộ phải NG cùng Thẩm Dục hơn nửa tiếng chỉ vì một động tác giơ súng. Cũng may khi Đào Mộ còn huấn nghiệp ở học viện cảnh sát, biểu hiện rất vững chắc. Lúc luyện tập giơ súng, cậu cũng treo một viên gạch lên họng súng giống những học viên ưu tú nhất kia. Vì vậy dù đã hơn nửa tiếng trôi qua, động tác giơ súng của Đào Mộ vẫn tiêu chuẩn như cũ.
Nhưng Thẩm Dục thì không thể, đã rung lắc với biên độ cực kỳ lớn.
Đạo diễn Từ chỉ có thể kêu "cut", để mọi người nghỉ ngơi 10 phút.
Chuyên viên trang điểm lập tức bước tới dặm phấn cho Đào Mộ. Thời tiết thì nóng bức, mặt trời như thiêu đốt. Tuy động tác của Đào Mộ tiêu chuẩn, nhưng lớp trang điểm của cậu rất lộn xộn.
Đạo diễn Từ nhìn cánh tay đau nhức đến mức hơi run rẩy của Thẩm Dục, vô cùng hối hận phàn nàn với thầy dạy võ ngồi bên cạnh: "Tại sao lúc trước tôi không đồng ý cho Thẩm Dục dùng diễn viên đóng thế vậy!"
Đúng là gây khó dễ cho bản thân và đoàn phim.
Thầy dạy võ ngồi trên ghế gấp nhỏ bật cười, tiến đến thì thầm gì đó vào tai đạo diễn Từ.
10 phút sau, tiếp tục quay.
Lần này, đạo diễn Từ cực kỳ gian xảo, kêu camera tìm góc quay phù hợp, trực tiếp quay cận cảnh bàn tay của Thẩm Dục, còn kêu đạo cụ sư treo dây thép lên khẩu súng của Thẩm Dục để tạo dáng, màn ảnh này cuối cùng cũng qua, hơn nữa quay rất thành công.
Đạo diễn Từ vô cùng vui vẻ hô "tốt", kiên quyết không hô "thêm lần nữa", mà ló đầu ra từ sau màn hình theo dõi, nói với Đào Mộ: "Nào, Đình Tử, phần tiếp theo là thời gian để cậu ngầu lòi đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]