Chương trước
Chương sau
“Tôi…” Thẩm Dục cầm mic, vẻ mặt mờ mịt hoang mang nhìn người đại diện dưới đài.

Câu hỏi này không có trong kịch bản của Văn Thời Cận, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Văn Thời Cận cau mày, nhìn về phía MC trên đài.

MC kinh nghiệm phong phú, nghe vậy liền biết Thẩm Dục chắc chắn đã đắc tội người ta, có người cố ý mua phóng viên đặt câu hỏi như vậy.

Nhưng với cách nói chuyện của Thẩm Dục, có đắc tội với người ta cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng đây là buổi họp báo khởi động máy 《 Hắc Bạch 》, MC không thể để phóng viên tùy ý dẫn dắt tiết tấu —— Mặc dù hắn cũng rất muốn hóng chuyện.

“Vấn đề này không liên quan đến bộ phim, hy vọng mọi người lúc đặt câu hỏi, nhớ nêu những vấn đề có liên quan đến đoàn phim.” MC bất đắc dĩ nói, trực tiếp kêu phóng viên tiếp theo.

Ai ngờ phóng viên tiếp theo cũng đặt câu hỏi tương tự vậy với Thẩm Dục: “Thẩm tiên sinh, từ khi ngài ra mắt đến nay, trong lúc đóng phim luôn dùng diễn viên đóng thế nên bị mọi người lên án. Nghe nói quan hệ giữa ngài và ảnh đế Nghiêm Thịnh rất gần gũi, ảnh đế Nghiêm Thịnh còn lén dạy ngài đóng phim. Vậy trong lần tham gia phim 《 Hắc Bạch 》 này, ngài có còn sử dụng một lượng lớn diễn viên đóng thế nữa không?”

Vãi, câu hỏi này có lượng tin tức rất lớn! MC khẽ liếc nhìn phóng viên đặt câu hỏi, mặc kệ hai hàng lông mày của Văn Thời Cận đã cau thành bánh quai chèo, hắn cũng không mở miệng giải vây, bởi vì nói thế nào thì vấn đề này cũng coi như là liên quan đến đoàn phim.

Cũng may trong bộ đề cương Văn Thời Cận đưa cho Thẩm Dục cũng có câu hỏi tương tự. Thẩm Dục ngoan ngoãn đáp: “Diễn viên đóng thế cũng là một phần của quá trình quay phim, diễn viên không phải toàn năng, để bảo đảm những cảnh đánh diễn hoặc những cảnh liên quan đến tài nghệ có thể trở nên trôi chảy và có sức thuyết phục hơn, việc sử dụng diễn viên đóng thế một cách thích hợp cũng rất quan trọng. Nhưng trong lúc quay phim 《 Hắc Bạch 》, tôi sẽ cố gắng tự ra sân. Trước đó tôi cũng có trải nghiệm sinh hoạt ở học viện cảnh sát, hy vọng những kinh nghiệm này có thể giúp tôi diễn nhân vật Nghiêm Ngự tốt hơn.”



Thẩm Dục trả lời rất có nề nếp, trật tự, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Thẩm Dục đã học thuộc đáp án trước, chỉ là tình huống này rất thường thấy trong giới giải trí. Rất nhiều công ty quản lý cực kỳ nghiêm khắc với nghệ sĩ, không cho phép nghệ sĩ nói chuyện tùy tiện ở nơi công cộng, để tránh cho thiết lập sụp đổ hoặc họa từ miệng mà ra.

Thẩm Dục là tiểu thiếu gia Thẩm gia, công ty điện ảnh mà Thẩm gia mở là chuyên để phục vụ cho Thẩm Dục. Theo lý mà nói, Thẩm Dục hẳn là người đứng đầu đội ngũ quản lý, nhưng Thẩm Dục nói chuyện và hành sự vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của Văn Thời Cận, mỗi một lời nói hành động đều phải do đội ngũ quản lý soạn thảo ra. Đương nhiên những người tương đối phản nghịch sẽ khinh thường kiểu thái độ sống như rối gỗ giật dây này, nhưng trong mắt cha mẹ gia trưởng hoặc người có tâm nào đó, đây là một cậu bé ngoan ngoãn nghe lời.

Thế nên sau khi kết thúc buổi họp báo, hình tưởng ngoan ngoãn lễ phép của Thẩm Dục được không ít trưởng bối yêu thích. Có nhiều người nhà lấy Thẩm Dục làm ví dụ tích cực, dạy dỗ con cái nhà mình bình thường phải ngoan ngoãn, phải nghe lời cha mẹ thầy cô. Vì vậy có không ít con cái bắt đầu con đường bôi đen Thẩm Dục —— tất cả những đứa trẻ không ai là ngoại lệ, đều rất ghét con nhà người ta.

Đương nhiên cũng có rất nhiều thiếu nữ sau khi nhìn thấy đoạn phỏng vấn này đều gào rú trước sự ngoan ngoãn ngốc manh của Thẩm Dục, tự nhận là fan mẹ của Thẩm Dục, còn thành lập hội fan mẹ của Thẩm Dục trên mạng. Mở miệng câu nào cũng kêu Thẩm Dục là “wuli* bảo bảo”. Đám fan này là bangzi** bò từ qua đây nên tình cảm mãnh liệt đến mười phần, sức chiến đấu rất bùng nổ. Mỗi lần xé nhau đều nhảy nhót ở đằng trước, gây không ít rắc rối cho Thẩm Dục.

*Wuli là 우리 trong tiếng Hàn, phát âm giống nhau, nghĩa là “của chúng tôi, nhà tôi”.

**Bangzi chỉ những người hâm mộ ở Hàn Quốc.

Chẳng hạn như lúc đóng phim luôn công kích Đào Mộ và ảnh đế Nghiêm Thịnh. Lý do công kích Đào Mộ rất tầm thường, luôn là oán giận Đào Mộ lạnh lùng bài xích Thẩm Dục, không cho mặt mũi gì đó, khi bị fan Đào Mộ châm chọc mỉa mai là lại thành thật một đoạn thời gian. Còn lý do công kích Nghiêm Thịnh có hơi buồn cười.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 chỉ có Nghiêm Thịnh là đối xử với Thẩm Dục tốt nhất. Bình thường đều quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của Thẩm Dục, lúc đóng phim sẽ dốc lòng dạy Thẩm Dục nên diễn như thế nào, thậm chí để dỗ Thẩm Dục vui vẻ, sau giờ làm việc còn dẫn Thẩm Dục đi tham quan cảnh đêm ở Hương Thành.

Đã làm đến mức này rồi mà đám fan mẹ của Thẩm Dục vẫn cho rằng Nghiêm Thịnh không chăm sóc chu toàn cho Thẩm Dục. Công kích Nghiêm Thịnh rõ ràng là muốn lấy lòng Thẩm Dục, nhân cơ hội tiếp cận Thẩm gia nhưng không thực hiện được, vừa nhìn là thấy rất giả trân. Còn công kích kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Thịnh không tốt, giải thưởng kém, chỉ có quan hệ công chúng là lợi hại. Mặc dù là ảnh đế nhưng lại kém xa Chu thiên vương.

Fan Nghiêm Thịnh tức giận mắng fan Thẩm Dục trên ba nền tảng lớn là Tieba, Phi Tấn và Weibo. Rõ ràng là địa vị của Nghiêm Thịnh lớn hơn rất nhiều, địa vị của Nghiêm gia cũng hoàn toàn không kém gì Thẩm gia. Nhưng vì Nghiêm gia làm chính trị nên luôn điệu thấp, Thẩm gia thì làm kinh doanh, nhất là trong thời gian gần đây làm việc rất phô trương. Vì vậy ngược lại Nghiêm Thịnh bị đám fan não tàn của Thẩm Dục trào phúng là cố tình cọ nhiệt.

Nghiêm Thịnh ra mắt năm 20 tuổi, lúc đó giới giải trí trong nước vẫn chưa xem là phát triển, nhất là giới giải trí ở nội địa, diễn viên nhiều hơn minh tinh. Rất nhiều khán giả thích ai, chỉ đơn giản là vì thích nhân vật đó, diễn viên tức là đi đóng phim, đóng phim rất nhiều nhưng lăng xê rất ít, cho dù có thật sự lăng xê cũng không làm đến mức mưa máu gió tanh, fan kéo bè kéo lũ đánh nhau bên đường như Hương Thành, Đài Loan và Hàn Quốc.

Chính vì hoàn cảnh như vậy —— các diễn viên thế hệ trước đều đã quen điệu thấp đóng phim, hơn nữa còn tách sinh hoạt cá nhân và công việc ra làm hai, càng không thích hành vi như yêu tinh của người khác. Vì vậy từ khi ra mắt đến nay, Nghiêm Thịnh luôn có hình tượng khiêm tốn, kỹ năng diễn xuất tinh vi, nhân duyên trong giới giải trí rất tốt, thích đoàn kết với các tiền bối và dìu dắt người mới. Điều này dẫn đến mặc dù số fan của Nghiêm Thịnh rất lớn nhưng tương đối Phật hệ, không có nhiều fan gây rắc rối, nhưng có rất nhiều fan có thể chi tiền. Chẳng hạn như bộ phim điện ảnh mới của Nghiêm Thịnh, vừa vung tay đã bao hết rạp để ủng hộ, Nghiêm Thịnh vừa ký hợp đồng đại ngôn mới, lại vung tay mua nguyên một danh sách.

Nhưng nếu bàn về sức chiến đấu mắng mỏ trên mạng, có lẽ còn kém hơn cả fan loli máu gà mới của người mới Thẩm Dục.

Vì vậy liền xuất hiện cảnh tượng, rõ ràng Nghiêm Thịnh mới là ảnh đế, từ khi ra mắt đến nay đã có vô số tác phẩm, danh tiếng rất tốt, giải thưởng lấy được ôm không hết, nhưng trong giai đoạn xé nhau lại bị fan của Thẩm Dục treo lên đánh.

Hai nhà mắng nhau trên Tieba, Phi Tấn và Weibo. Dạo gần đây, độ tồn tại của web Phi Tấn khá cao, để cạnh tranh với web Phi Tấn nên Tieba và Weibo cũng đang tìm mọi cách thu hút sự chú ý của cư dân mạng, khó khăn lắm mới có cơ hội thế này tất nhiên sẽ không bỏ qua. Mặc dù không thể quang minh chính đại làm ra chuyện gì, nhưng có thể núp ở phía sau quạt gió thêm củi. Đến cuối cùng, rõ ràng chỉ là cuộc chiến mắng mỏ của một bộ phận nhỏ fan cực đoan lại được người người biết đến. Thế nên các fan của nhà khác và dân mạng ăn dưa cũng bị thu hút qua, thậm chí đến cả giấy báo và truyền thông TV cũng bắt đầu chú ý đến trận chiến này.

Còn viết một đống báo theo dõi đưa tin, đại khái là muốn thảo luận về sự khác nhau giữa diễn viên truyền thống và minh tinh, cùng với việc rốt cuộc là giữa diễn viên hạng nhất và minh tinh thần tượng, bên nào có lực ảnh hưởng với khán giả và fan lớn hơn.

Để làm mẫu cho cuộc tranh luận, Nghiêm Thịnh thường xuyên bị lôi ra xử tội công khai.

Là một siêu sao hạng nhất, ảnh đế từng đoạt giải Song Kim gần như mất hết mặt mũi.



Nhưng lại không thể tức giận với Thẩm Dục, dù sao cũng không phải là Thẩm Dục mắng hắn, hơn nữa sau khi Thẩm Dục viết hành vi của đám fan não tàn, còn khóc hu hu chạy đến xin lỗi Nghiêm Thịnh. Nhìn dáng vẻ khóc lóc thở hỗn hển của thiếu niên trắng nõn sạch sẽ tinh xảo, khiến cho người không biết chân tướng suýt nữa hiểu lầm Thẩm Dục bị fan của Nghiêm Thịnh ức hiếp, ngược lại khiến Nghiêm Thịnh — người thật sự bị fan mắng đến máu chó đầy đầu phải dịu dàng cẩn thận dỗ dành hắn.

Thực sự cũng khiến Nghiêm Thịnh hưởng thụ quả đắng của “Thần tượng không cần phải trả giá vì hành vi của fan”.

Không ít người tấm tắc bảo lạ, cảm thấy sức chiến đấu của fan Thẩm Dục đúng là không tầm thường, nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ cũng sẽ bị treo lên đánh như vậy. Người duy nhất có lực đánh trả chắc cũng chỉ có fan của Chu thiên vương và đám fan mắng chiến của Đào Mộ.

“Thế đạo đổi dời!” Vào giờ giải lao khi đóng phim, mọi người nói chuyện cảm thán.

“Các fan ở Hương Thành cũng có xé nhau, nhưng hầu hết các tình huống đều là những minh tinh có địa vị tương đương nhau. Chẳng hạn như fan của hai vị thiên vương nào đó trong giới ca hát, lần nào cũng xé nhau ở buổi ký tặng. Cũng có fan đòi tự sát khi thần tượng công khai chuyện tình yêu.” Nói đến đây, La Đạt Minh cười hì hì nhìn Chu Ngạn Thanh.

Chu Ngạn Thanh cười khổ xua tay: “Cũng không phải chuyện vinh quang gì, đừng nhắc đến ở đây.”

“Ý của A Minh là làm minh tinh, khó tránh khỏi sẽ có một số fan cực đoan. Nhưng người thông minh sẽ biết dạy dỗ fan nên làm gì và không nên làm gì, sẽ không gây chuyện ầm ĩ.” Vương Cẩm Sinh liếc nhìn Thẩm Dục. Đáng tiếc có một số người không tự hiểu, bảo sao fan lại đáng ghét như vậy.

Nghiêm Thịnh làm người khiêm tốn, xưa nay thích kết bạn với mọi người. Trước đó mọi người từng có cơ hội hợp tác với nhau, vì vậy nhóm đại già này có ấn tượng không tồi về Nghiêm Thịnh. Bây giờ thấy Nghiêm Thịnh bị fan của một minh tinh vừa ra mắt mắng thảm như vậy, mọi người cũng hơi không đành lòng.

Phương Nhược Đề cười nhạo: “Thật sự không hiểu nổi, một người mới nhỏ bé vừa ra mắt chưa được một năm, sao fan lại có sức chiến đấu dã man như vậy.”

Phương Nhược Đề luôn có ác cảm vì Thẩm Dục nói cô già, cho dù sau đó Văn Thời Cận đã xin lỗi thay Thẩm Dục, nhưng Phương Nhược Đề vẫn không thể buông xuống chuyện này. Nhưng vì ngại thái độ của Thẩm gia nên Phương Nhược Đề không nhắm vào Thẩm Dục quá rõ ràng. Lúc trước cô chỉ ám chỉ phóng viên gây khó dễ cho Thẩm Dục trong buổi họp báo, câu hỏi Thẩm Dục có muốn tìm mẹ ruột hay không là Phương Nhược Đề kêu phóng viên hỏi. Nhưng do cô không có cố truy hỏi, nên dù đoán ra người ra tay là Phương Nhược Đề thì cũng không ai nói gì được.

Sau đó Văn Thời Cận cũng có điều tra phóng viên kia, tạp chí mà hắn phụ trách vốn là một tờ báo lá cải có tiếng, rất thích đưa một vài thông tin riêng tư của minh tinh để thu hút người đọc. Nhưng paparazzi ở Hương Thành thuộc loại tiết niệu*. Mặc dù Văn Thời Cận là người đại diện kim bài, nhưng hầu hết nhân mạch của hắn đều ở nội địa, Hương Thành chỉ là một nơi trời xa đất lạ. Cuối cùng tra tới tra lui vẫn không có kết quả, chỉ có thể ăn thiệt.

*Tiết niệu (尿性): dùng để mô tả tính cách, cá tính và tính khí đặc biệt của một người. Cũng có ý là nửa khen nửa chê, nhưng khen nhiều hơn, tuy là khen nhưng người nói có phần ghen tị, mỉa mai.

Phương Nhược Đề vì để trút giận cho bản thân, bình thường rất ngứa mắt Thẩm Dục. Phụ nữ ở tuổi này luôn để ý đến vẻ ngoài, lòng dạ rất hẹp hòi, nhất là những nữ nghệ sĩ. Cũng may nhân vật của Phương Nhược Đề không liên quan gì đến nhân vật của Thẩm Dục, hai người cũng ít tiếp xúc nhau trong đoàn phim. Phương Nhược Đề mắt không thấy tâm không phiền, Thẩm Dục cũng nhận ra mọi người không có ấn tượng tốt về mình nên không dám đi qua bên này.

Phương Nhược Đề nhìn thoáng qua Thẩm Dục tủi thân bổ nhào vào lòng Nghiêm Thịnh, quay đầu hỏi Đào Mộ: “Tôi thấy fan của cậu cũng thường xuyên xé nhau với fan của Thẩm Dục, hơn nữa lần nào cũng là cậu thắng, vậy tức là fan của cậu cũng rất lợi hại nha, bình thường cậu quản lý thế nào vậy?”

Fan của Đào Mộ khá kỳ quái, thuộc tính đa dạng, chỉ có lúc xé nhau là đồng tâm hiệp lực nhất trí đối ngoại. Những lúc còn lại thậm chí còn lao vào cấu véo lẫn nhau, hơn nữa quan trọng nhất là, chính chủ như Đào Mộ cũng thường lao vào cấu véo với fan.

Mà thủ đoạn duy nhất quản lý fan của Đào Mộ là: “Không quen bọn họ.”

Giống như mấy đứa bé nghịch ngợm nhà mình vậy, mặc dù có nhiều lúc rất đáng yêu, nhưng khi phạm lỗi, nên mắng thì vẫn phải mắng.



Một đám người ngồi ở bãi đất trống trong trường quay thảo luận kinh nghiệm quản lý fan mà mình tâm đắc nhất, Thẩm Dục lủi vào lòng Nghiêm Thịnh khóc đủ rồi thì con mắt đỏ hoe đi đến, xin Đào Mộ lợi dụng đặc quyền web Phi Tấn cấm ngôn toàn bộ những fan mắng Nghiêm Thịnh.

Đào Mộ đã quen với thói tự xem mình là trung tâm của Thẩm Dục từ lâu, nghe vậy thì nói thẳng: “Web Phi Tấn không có tiền lệ này, chỉ cần đề tài mà cư dân mạng thảo luận không trái với pháp luật, không bôi đen hình ảnh quốc gia, web Phi Tấn sẽ không ngăn cản bọn họ lên tiếng.”

“Nhưng bọn họ rất quá đáng.” Thẩm Dục tức giận bất bình: “Nhưng nếu cứ để như vậy, tớ cũng rất ngại khi đối mặt với Nghiêm đại ca.”

“Có gì mà phải ngại.” Đào Mộ vươn tay sờ ảnh chụp của Lệ Khiếu Hằng, dùng lời của Thẩm Dục trả lại cho Thẩm Dục: “Không phải chính cậu đã nói, hành vi của fan không đại biểu cho hành vi của thần tượng, thần tượng cũng không cần phải trả giá cho hành vi của fan sao. Vậy cậu cũng đâu cần phải vì sai lầm của fan mà xin lỗi Nghiêm Thịnh, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, cậu đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Nghiêm ảnh đế là một người rộng lượng bao dung, anh ta sẽ không để những chuyện nhỏ nhặt này trong lòng. Nếu cậu quá để ý, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí hợp tác của mọi người, cho dù không thể vui vẻ coi như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đừng khiến bầu không khí trong phim trường căng thẳng đến như vậy đúng chứ?”

Sao cứ cảm thấy quen tay vậy nhỉ — Vương Cẩm Sinh và La Đạt Minh: “...”

Thẩm Dục bị lời của Đào Mộ làm cho á khẩu: “Sao cậu lại nói như vậy được? Cậu không có lòng đồng tình hả!”

“Đây không phải là những lời lúc trước cậu khuyên tôi sao?” Đào Mộ không chút khách khí, trực tiếp nói lại: “Lúc trước cậu cũng khuyên tôi như vậy, sao bây giờ đến lượt cậu thì lại không được, vậy tức là lời này của cậu chỉ nhìn người chứ không nhìn chuyện hả?”

“Nhưng mà ——” Thẩm Dục suy nghĩ, vẫn không biết nên nói như thế nào: “Chuyện đó không giống nhau.”

Có gì không giống nhau vậy? Nhóm đại già đồng loạt nhướng mày, lén lút ăn dưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.