Chương trước
Chương sau
Sau khi ký hợp đồng, Đào Mộ dẫn đại luật sư Chu đến học viện cảnh sát hoàng gia Hương Thành. Lý do là để khảo sát thực địa bầu không khí sinh hoạt của học viện cảnh sát.

Người chịu trách nhiệm tiếp đón Đào Mộ là hiệu trưởng và các giáo viên khác. Vì để Đào Mộ có thể trải nghiệm bầu không khí trong trường tốt hơn, nhà trường còn cấp giấy phép dự thính cho Đào Mộ. Ngoài ra còn có mã số sinh viên và đồng phục, giường ngủ cho Đào Mộ ở ký túc xá của học viện cảnh sát.

Lúc cán bộ nhà trường dẫn Đào Mộ đi tham quan trong trường và giới thiệu lịch sử trường học, rất nhiều sinh viên ở học viện cảnh sát đều là đang nằm dài trên cửa sổ hành lang khu dạy học hoặc cửa sổ ký túc xá.

"Wow, vậy mà có thể được hiệu trưởng và lãnh đạo nhà trường dẫn đi tham quan, có cần khoa trương như vậy không. Rốt cuộc người đến là ai vậy, trông hình như nhỏ tuổi hơn tớ."

"Hình như là một đại gia nhà giàu đến từ nội địa, cậu có chơi Phi Tấn không, dường như cái đó là cậu ấy làm ra đó. Nghe nói năm nay mới 19 tuổi mà đã có khối tài sản hơn 1 tỷ M vàng, là tự kiếm không đó."

"Không phải chứ! Có nói quá không vậy!"

"Phi Tấn mà cậu nói, có phải là web Phi Tấn có hơn 120 triệu người đăng ký không? Chơi rất vui nha, ngày nào tớ cũng lên đó chơi. Ngoài ra còn có web bullet screen, có thể xem rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, tiếc là hầu hết những bộ phim trong đó đều là phim nội địa. Nếu cũng có phim của TVB Jade* thì tuyệt quá rồi."

*TVB Jade (翡翠台): kênh truyền hình tổng hợp phát sóng bằng tiếng Quảng Đông, phát sóng từ ngày 19 tháng 11 năm 1967. "翡翠" cũng có nghĩa là "phỉ thúy", đang phân vân không biết ghi là TVB Jade hay đài phỉ thủy.

"Ông chủ lớn như vậy tới học viện cảnh sát làm gì?"

"Hình như là để quay phim, cậu chưa nghe nói hả, nghe nói cậu ấy tham gia đóng phim 《 Hắc Bạch 》, còn diễn vai cảnh sát, đóng phim chung với Chu Ngạn Thanh và Nghiêm Thịnh. Cậu ấy đến học viện cảnh sát của chúng ta cũng là vì muốn trải nghiệm cuộc sống cảnh sát ở Hương Thành như thế nào."

"Haizz, đúng là người so với người tức chết mà, chúng ta thi làm cảnh sát để kiếm sống, người ta thì chỉ để đóng phim giống cảnh sát hơn chút. Chúng ta hận không thể bị nhốt trong trường một ngày 24 tiếng mà huấn luyện viên còn hung dữ với chúng ta như vậy. Người ta cùng lắm một tuần chỉ tới có hai ngày mà cậu nhìn mặt của những người tổ giáo vụ đi, cười như muốn nở hoa luôn vậy. Có cần phải thực tế như vậy không!"

"Đừng nói nữa, mấy người đó tới rồi kìa!"

Hiệu trưởng và huấn luyện viên phòng giáo vụ của học viện cảnh sát Hương Thành dẫn Đào Mộ đến ký túc xá, không biết là trùng hợp hay do nhà trường có ý sắp xếp, ký túc xá của Đào Mộ cũng là phòng 301. Đương nhiên cách trang trí bên trong và bạn cùng phòng chắc chắn khác với Kinh Ảnh.

"Đào tổng, cuối tuần cậu đến đây trải nghiệm sinh hoạt thì có thể ở lại đây. Đến lúc đó cậu cứ huấn luyện cùng với các sinh viên của trường là được. Nếu có gì thắc mắc, có thể liên hệ với phòng giáo vụ."



"Cảm ơn hiệu trưởng." Đào Mộ cầm đồng phục cảnh sát và đồng phục huấn luyện, cười nói: "Hiệu trưởng đừng gọi tôi là Đào tổng, ngài cứ gọi thẳng Đào Mộ là được."

"Được." Hiệu trưởng học viện cảnh sát liếc nhìn những sinh viên khác trong ký túc xá 301 và các sinh viên đang đứng ở hành lang ký túc xá quan sát, cười nói: "Giới thiệu với các em, cậu ấy tên là Đào Mộ. Trong vài tháng tới, mỗi cuối tuần sẽ học tập huấn luyện cùng các em. Tôi nghĩ các em cũng biết, Đào tiên sinh sắp tham gia một bộ phim do Hương Thành chúng ta và nội địa hợp tác sản xuất. Đào tiên sinh sắm vai một cảnh sát Hương Thành, lần này đến đây cũng vì muốn quan sát cảnh sát Hương Thành trông như thế nào. Tôi hy vọng các em có thể thể hiện tốt, để Đào tiên sinh thấy được mặt xuất sắc của cảnh sát Hương Thành chúng ta."

Nghe hiệu trưởng nói xong, một số sinh viên hoạt bát nhìn nhau mỉm cười làm mặt quỷ. Ý là nhất định phải làm màu thật xuất sắc!

Đào Mộ đợi hiệu trưởng nói xong cũng tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, cực kỳ khiêm tốn điệu thấp. Chu Thận Hành đi theo sau cậu vừa trợn trắng mắt vừa cầm những vật dụng khác do học viện cảnh sát cấp. Hắn là một luật sư với mức lương một năm trên ngàn vạn, bây giờ lại thành tiểu đệ xách đồ, tên đầu sỏ còn ở đây giả bộ làm sói đuôi to. Cứ ở đó mà khiêm tốn với điện thấp đi, mấy tháng sau đám sinh viên học viện cảnh sát sẽ hiểu thế nào là lòng dạ hiểm độc của bọn tư bản.

Cùng lúc đó, tin Đào Mộ thật sự dùng thời gian cuối tuần đến trải nghiệm cuộc sống ở học viện cảnh sát Hương Thành để tiện cho việc đóng phim cũng lọt vào tai Thẩm Dục.

Từ khi Thẩm Nghiên biết chuyện Thẩm Dục bị đoàn phim bắt nạt —— ép hắn treo dây thép, cuối cùng bị lạnh đến phát sốt. Thẩm Nghiên không cam lòng em trai bị ấm ức, nên lại chạy đến náo loạn đoàn phim.

Tuy Thẩm Dục tuân thủ thỏa thuận với ảnh đế Nghiêm Thịnh, không muốn trả thù Lương Tiếu. Nhưng hiển nhiên Thẩm Nghiên không nghĩ như vậy. Cô ta không ngờ một con hát phải bò lên giường người khác mới có được vai diễn, lại dám đối xử với em trai cô ta như vậy. Rõ ràng không để Thẩm gia vào mắt.

Vì vậy, ngày hôm sau, Thẩm Nghiên lại lao vào trường quay, tát Lương Tiếu vài cái trước mặt mọi người, buộc tội Lương Tiếu thẹn quá hóa giận, yêu quá thành hận nên mới đối xử với Thẩm Dục như vậy, ép Lương Tiếu xin lỗi Thẩm Dục. Thậm chí còn muốn dùng sức ảnh hưởng của Thẩm gia để đuổi Lương Tiếu ra khỏi đoàn phim.

Nhưng Thẩm Nghiên dường như đã quên mất, bây giờ cô ta đang trong tình trạng chạy trốn khỏi nhà và tự lực cánh sinh. Đích thân chủ tịch Thẩm đã nói sẽ để cô con gái chưa hiểu mùi đời này cảm nhận áp lực của cuộc sống. Dưới sự chỉ đạo rõ ràng của chủ tịch Thẩm, các nhân viên của tập đoàn Thẩm thị đương nhiên không dám trái ý sếp.

Vì vậy cuối cùng, Thẩm Nghiên không thể đuổi Lương Tiếu ra khỏi đoàn phim như mong muốn, ngược lại còn đắc tội với kim chủ của Lương Tiếu mà không hề hay biết.

Kim chủ của Lương Tiếu cũng là nhà đầu tư của đoàn phim, tuy hoạt động kinh doanh không hùng hậu bằng tập đoàn Thẩm thị, nhưng không phải là người mà người bình thường có thể trêu vào. Bởi vì e ngại tiền tài quyền thế của Thẩm gia, nên vị kim chủ này không thể so đo với Thẩm Nghiên, nhưng lại không hề khách khí với đứa con nuôi bị Thẩm gia trục xuất khỏi nhà.

Trực tiếp ám chỉ đoàn phim giảm đi số lượng lớn diễn viên đóng thế của Thẩm Dục, ít nhất khi đối diễn với Lương Tiếu, Thẩm Dục phải đích thân ra đóng.

"Nếu Thẩm tiểu thư thật sự đau lòng em trai nhà cô, có thể dẫn em trai nhà cô về mà. Nếu đã ra đây đóng phim, thì nên có chút đạo đức nghề nghiệp đi."

Ngoài ra, vị kim chủ này còn thuê thủy quân tung tin, lúc Thẩm Dục đóng phim toàn dùng diễn viên đóng thế, còn ỷ thế hiếp người ức hiếp nữ nghệ sĩ trong đoàn phim lên mạng. Trong lúc nhất thời, Thẩm Dục vốn dựa việc đóng vai nam chính trong bộ phim 《 Tử Tiêu 》 mới được phát sóng, thu hút được vô số fan trẻ tuổi nhờ tính cách hoạt bát, lương thiện và vẻ ngoài thanh tú, lại lần nữa trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Mục Hoa Đình đóng vai nam phụ trong 《 Tử Tiêu 》 cũng lợi dụng tình hình này, đứng ra nói với giới truyền thông chuyện Thẩm Dục cũng sử dụng một lượng lớn diễn viên đóng thế ở đoàn phim 《 Tử Tiêu 》. Lời trong lời ngoài đều đang chỉ trích Thẩm Dục không có đạo đức nghề nghiệp, cọ được một đợt nhiệt độ.

Đương nhiên, sở dĩ Mục Hoa Đình nói như vậy không chỉ vì cọ nhiệt độ, chủ yếu là do được ban lãnh đạo cấp cao của công ty ám chỉ. Hạ Tinh Giải Trí hiện đang hợp tác tổ chức cuộc thi bình chọn 《 Nam thần nữ thần quốc dân 》 với web Phi Tấn, chưa kể đến mối quan hệ cá nhân giữa Long Thiên Áo và Đào Mộ. Vốn dĩ mối quan hệ giữa Long Thiên Áo và Thẩm Dục vẫn ổn, đáng tiếc sau khi gièm pha của Diêu gia bị vạch trần, Long Thiên Áo đã từ fan chuyển thành anti do chán ghét hành vi thao túng tình cảm liên tục của Thẩm Dục. Hạ Tinh Giải Trí cũng muốn lợi dụng chuyện này để kết bạn với Đào Mộ, nên đã kêu Mục Hoa Đình và người đại diện của hắn là Triệu Khả Bình bí mật mua thủy quân dẫm Thẩm Dục một đợt.

Nói mới nhớ, cuộc sống hiện giờ của Triệu Khả Bình ở Hạ Tinh Giải Trí không được tốt lắm. Vốn dĩ có cơ hội để Đào Mộ ký hợp đồng với Hạ Tinh Giải Trí, lại vì hành động vẽ rắn thêm chân của hắn, chẳng những mất đi một cổ phiếu tiềm năng như Đào Mộ, thậm chí còn bị công ty chèn ép bằng nhiều cách khác nhau. Nếu không phải sau này Đào Mộ có nói cậu không so đo chuyện này, chỉ sợ Hạ Tinh Giải Trí đã ép Triệu Khả Bình rút lui luôn rồi.

Nhưng dù vậy, địa vị của Triệu Khả Bình ở Hạ Tinh Giải Trí cũng tuột dốc không phanh. Từ một người đại diện đầy triển vọng của công ty, trở thành một kẻ bị gạt ra ngoài lề không ai quan tâm, ngay cả những nghệ sĩ trong tay hắn cũng bị vạ lây. Lần này, Triệu Khả Bình và Mục Hoa Đình được công ty ra lệnh vạch trần sự tích kỳ quái của Thẩm Dục ở đoàn phim, cũng có ôm tâm tư muốn lập công chuộc tội.

Khi địa vị xã hội của Đào Mộ ngày càng cao, Mục Hoa Đình từng dám đối đầu với Đào Mộ cũng tỉnh táo lại. Nếu một người chỉ ưu tú hơn những người xung quanh một chút, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ là ghen ghét. Nhưng nếu người đó ưu tú đến mức ngoài tầm với của những người xung quanh, mọi người chỉ có thể ngước nhìn lên.

Mục Hoa Đình từng bị Thẩm Dục tìm đủ mọi cách nhắm vào vì hắn đã hãm hại Đào Mộ ở đoàn phim《 Tử Tiêu 》. Khi đó Thẩm Dục vẫn là con hợp pháp của Thẩm gia, rất được cưng chiều, có Thẩm Dục dẫn đầu nhắm vào Mục Hoa Đình, cả đoàn phim cũng tẩy chay hắn. Tuy Mục Hoa Đình tức giận Thẩm Dục xen vào việc của người khác, nhưng hắn không dám nói gì.

Hiện giờ mọi thứ thay đổi, thân thế của Thẩm Dục bị phơi bày ra ánh sáng, từ một đứa con hợp pháp cao cao tại thượng của Thẩm gia, biến thành một con mèo hoang bị đuổi khỏi Thẩm gia, còn Đào Mộ hèn mọn sống trong bùn lầy bỗng chốc biến thành tổng tài bá đạo trị giá hàng tỷ đô la. Mục Hoa Đình không dám tỏ ra bất hòa với Đào Mộ, nhưng hắn có thể chĩa đầu súng vào Thẩm Dục, cũng coi như trả thù cho chính hắn năm đó.

Trong phút chốc, Thẩm Dục bị mọi tầng lớp ngắm bắn, tận hưởng cảm giác bị tấn công từ cả hai phía, bị chỉ trích trên mạng vì những hành vi thiếu chuyên nghiệp. Đương nhiên, fan trung thành của Thẩm Dục vẫn chiến đấu hết mình với thủy quân và người qua đường. Song phương giao chiến kịch liệt, ảnh hưởng cuối cùng chính là tình hình chiến đấu lan rộng, khiến tất cả những người qua đường đều có ấn tượng không chuyên nghiệp về Thẩm Dục. Tất nhiên đối với fan trung thành của Thẩm Dục, trận chiến này chắc chắn là một lễ rửa tội, củng cố suy nghĩ "điêu dân khắp thiên hạ đều muốn hại bảo bảo nhà tôi" của đám fan.

Ít nhất Thẩm Nghiên không ngờ kim chủ của Lương Tiếu và tên diễn viên không có chút tên tuổi kia thật sự dám đứng ra bỏ đá xuống giếng.

Thẩm Nghiên tức đến mức trực tiếp gọi điện cho Văn Thời Cận, chửi ầm lên trong điện thoại, cho rằng Văn Thời Cận là người đại diện của Thẩm Dục mà lại không chăm sóc tốt cho Thẩm Dục, để Thẩm Dục bị nhiều người bắt nạt như vậy, là hắn không đủ năng lực.



"Anh đã lấy tiền của Thẩm gia chúng tôi thì phải làm việc cho đàng hoàng, ít nhất phải xứng đáng với lương tâm của anh. Đừng có nghĩ rằng vì em trai tôi tạm thời rời khỏi Thẩm gia là anh có thể bỏ đá xuống giếng, không chịu trách nhiệm."

Lúc Văn Thời Cận nhận được điện thoại khiếu nại của Thẩm Nghiên, hắn đang ở Hương Thành đàm luận với đạo diễn Từ Mục Sâm về vai diễn Nghiêm Ngự, có thể cho Thẩm Dục cơ hội thử vai nhân vật này không, hắn quả thật không hiểu Thẩm Nghiên đang nói cái gì. Chắc là hắn cũng không ngờ hắn chỉ mới rời nội địa có mấy ngày, Thẩm Dục lại gây ra nhiều rắc rối như vậy. Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Văn Thời Cận cũng dở khóc dở cười với hành động trả đũa của Thẩm Nghiên, nhưng hắn cũng không thể chấp nhặt với con gái của ông chủ, chỉ có thể trả lời bằng giọng điệu không mềm cũng không cứng: "Thẩm tiểu thư, tôi nghĩ có lẽ cô đã hiểu sai phạm vi trách nhiệm của người đại diện và trợ lý sinh hoạt rồi. Hơn nữa, xin cô đừng đổ lỗi cho người khác. Trên thực tế, nếu không phải Thẩm tiểu thư nhắm vào Lương tiểu thư ở đoàn phim, tôi nghĩ Lương tiểu thư sẽ không trả thù Thẩm Dục như vậy."

"Còn về việc tôi có năng lực hay không, tôi nghĩ Thẩm tiểu thư không có quyền quyết định vấn đề này. Nếu cô có thắc mắc về phương pháp làm việc của tôi, cô có thể đề nghị với chủ tịch Thẩm đổi người đại diện."

Trên thực tế, sau khi Văn Thời Cận biết Thẩm Dục không phải là con ruột của Thẩm gia, hắn đã hối hận vì quyết định tiếp nhận Thẩm Dục. Không thể phủ nhận, điều kiện vẻ ngoài của Thẩm Dục thật sự không tồi, tính cách cũng mềm mại nghe lời, còn có vầng sáng của công tử nhà giàu. Nếu hướng dẫn đàng hoàng, chắc chắn có thể nâng lên được.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Văn Thời Cận quyết định nhận lời mời của Thẩm gia, nhưng điều Văn Thời Cận không ngờ tới là thân thế của Thẩm Dục lại có khúc mắc như vậy. Bây giờ Thẩm Dục đã bị Thẩm phu nhân đuổi khỏi Thẩm gia, chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng cũng không thể nâng đỡ và đưa tài nguyên cho Thẩm Dục nhiều như trước vì lo cho cảm xúc của Thẩm phu nhân.

Thế nên, Văn Thời Cận bây giờ chỉ muốn một vai phụ nhỏ lên sân khấu chưa đến 10 phút ở chỗ của Từ Mục Sâm lại gặp rất nhiều khó khăn. Nếu Thẩm Nghiên vẫn không biết hối cải mà kéo chân sau của hắn, Văn Thời Cận thật sự không muốn làm nữa.

Thẩm Nghiên không ngờ Văn Thời Cận là nhân viên mà Thẩm gia thuê lại dám đối xử với cô ta như vậy. Lập tức không phục, gọi điện cho cha Thẩm, sau khi mắng Văn Thời Cận xong còn đòi đá Văn Thời Cận đi, để tự cô ta làm người đại diện cho Thẩm Dục.

Nhưng dường như Thẩm Nghiên đã quên mất những lời nói bậy nói bạ ở nhà chính Thẩm gia, cũng may chủ tịch Thẩm có trí nhớ tốt. Ông ta trực tiếp nhắc nhở trạng thái bỏ nhà ra đi của Thẩm Nghiên hiện giờ, đã không còn tư cách đưa ra yêu cầu với ông ta nữa, ông ta cũng chân thành kiến nghị Thẩm Nghiên tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của Thẩm Dục, nên tìm cách tìm việc làm nuôi sống bản thân đi.

"Văn Thời Cận nói đúng. Nếu không phải tại con gây ra chuyện này, người của Lương Tiếu cũng sẽ không mua thủy quân lan truyền tin tức tiêu cực về Thẩm Dục khắp nơi, cũng sẽ không có nhiều người bỏ đá xuống giếng như vậy. Vốn dĩ cha và anh con còn đang bàn bạc công bố chuyện Tiểu Dục làm đại sứ quảng bá kho gen dành cho những đứa trẻ thất lạc. Nhưng kết quả, vì con mà thanh danh của Tiểu Dục trở nên kém như vậy, chuyện thông báo đại sứ quảng bá cũng phải hoãn lại."

"Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều là đang nói con đó. Con còn có mặt mũi gọi điện tố cáo Văn Thời Cận với cha." Chủ tịch Thẩm không chút khách khí dạy dỗ con gái qua điện thoại.

Ông ta đương nhiên sẽ không đồng ý suy nghĩ kỳ lạ của Thẩm Nghiên. Đứa con gái này đã bị nhà bọn họ chiều hư, ra ngoài đường chỉ toàn đắc tội người khác. Thẩm Thế Uyên không muốn Thẩm Dục khắp nơi đắc tội với người khác. Văn Thời Cận là người đại diện mà ông ta đã lựa chọn cẩn thận cho Thẩm Dục. Ông ta còn đang nhờ cậy Văn Thời Cận có thể giúp Thẩm Dục trở thành siêu sao hạng nhất, tiếp xúc với nhiều người ưu tú hơn, mang đến lợi ích cho Thẩm gia bọn họ.

Đây chính là chuyện lớn, không thể bị Thẩm Nghiên phá hỏng.

Thẩm Nghiên đương nhiên không biết kế hoạch của cha Thẩm, cô ta tố cáo không thành ngược lại còn bị mắng một trận, thở phì phò cúp máy, quyết định bàn bạc với Thẩm Dục, cùng tiến tổ với Thẩm Dục với tư cách là trợ lý.

Còn về việc tìm việc làm… Cô ta đã là trợ lý sinh hoạt kiêm người đại diện của Tiểu Dục rồi. Đương nhiên Thẩm Dục sẽ trả lương cho cô ta. Không đúng, phải nói là Thẩm Nghiên muốn tiếp quản thẻ ngân hàng của Thẩm Dục, giúp Thẩm Dục quản lý tài sản mới đúng.

Hừ! Cho dù không quay về Thẩm gia, con vẫn có cách sống tốt! Con không quay về để nhìn sắc mặt của mọi người đâu.

Thẩm Nghiên đắc chí hoàn toàn không nhận ra hành vi của mình có gì không đúng. Cho đến khi cô ta tuyên bố quyết định của mình với Thẩm Dục.

Thẩm Dục trước giờ luôn nghe lời người nhà, cũng hoàn toàn không cảm thấy cách làm của Thẩm Nghiên có gì không đúng. Sau khi biết Thẩm Nghiên sẽ đến ở với mình, Thẩm Dục ngoan ngoãn giao toàn bộ thẻ ngân hàng của mình ra, còn nhường phòng ngủ lấy sáng tốt nhất cho Thẩm Nghiên.

Đáng tiếc kế hoạch của Thẩm Nghiên chỉ kéo dài có một đêm đã bị cha con Thẩm gia phá hủy. Theo chỉ thị của chủ tịch Thẩm, Thẩm Thần trực tiếp kêu trợ lý của mình tiếp quản toàn bộ công việc ở đoàn phim của Thẩm Dục. Hơn nữa còn sắp xếp một quản gia sinh hoạt chuyên chịu trách nhiệm về các mối quan hệ cá nhân của Thẩm Dục trong giới giải trí.

Còn về Thẩm Nghiên muốn dựa vào danh nghĩa trợ lý nhưng kỳ thật là muốn làm người đại diện của Thẩm Dục để cùng vào đoàn phim, lại bị Thẩm Thần gọi điện đuổi việc.

Anh trai Thẩm cho rằng nếu Thẩm Nghiên đã chấp mê bất ngộ*, không chịu nhận ra sai lầm của mình, vậy thì đừng tiêu tiền của Thẩm gia, ngay cả tiền của Thẩm Dục cũng đừng tiêu.

*Chấp mê bất ngộ: cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.

Không chỉ vậy, để trừng phạt Thẩm Nghiên ỷ vào thế lực Thẩm gia đắc tội người khác khắp nơi, thậm chí còn trì hoãn việc quảng bá kho gen dành cho những đứa trẻ thất lạc của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Thần trực tiếp đuổi Thẩm Nghiên ra khỏi chung cư của Thẩm Dục.

Thẩm Thần cảm thấy, sở dĩ Thẩm Nghiên có sức lực đi gây rối khắp nơi là vì không cảm thấy áp lực cuộc sống, vậy để cô ta biết chút mùi khó khăn của thế giới đi. Để xem Thẩm Nghiên còn rảnh đi gây rắc rối khi chưa tìm được việc làm, chưa tìm được nhà ở, chưa có cơm ăn hay không.



Nhưng khi Văn Thời Cận phản hồi muốn cho Thẩm Dục tiến tổ 《 Hắc Bạch 》, Thẩm Thần cảm thấy có rất nhiều chỗ để hành động.

Ít nhất sau chuyện Đào Mộ tự đề cử Thẩm Dục đảm nhận kho gen dành cho những đứa trẻ thất lạc, cha con Thẩm gia nhất trí cho rằng Đào Mộ chưa chắc không bị Thẩm Dục ảnh hưởng. Vì vậy, việc tìm cách để Thẩm Dục kết bạn với Đào Mộ là chuyện khả thi.

Mà muốn kết bạn với Đào Mộ, ít nhất phải có cơ hội tiếp xúc với Đào Mộ. Việc tham gia quay phim 《 Hắc Bạch 》 lần này là một cơ hội tuyệt vời, không những vậy, sau khi nghe Văn Thời Cận giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ về nhân vật Nghiêm Ngự, Thẩm Thần không khỏi suy nghĩ đến việc để Thẩm Dục tới học viện cảnh sát, đào tạo một thời gian dưới flag trải nghiệm cuộc sống, nghiên cứu nhân vật.

—— Không phải ngoài kia có thủy quân cứ nói Thẩm Dục luôn dùng diễn viên đóng thế lúc đóng phim, rất không chuyên nghiệp sao. Vậy nhân cơ hội này, vừa tẩy sạch hình ảnh tiêu cực, vừa có thể tiếp xúc gần gũi với Đào Mộ. Đến lúc đó, tập đoàn Thẩm thị có thể thuận theo đó để tuyên bố mời Thẩm Dục làm đại sứ quảng bá kho gen dành cho những đứa trẻ thất lạc.

Một hòn đá trúng mấy con chim.

Suy nghĩ của Thẩm Thần và Văn Thời Cận ăn nhịp với nhau, sau khi hai người nói chuyện qua điện thoại, Văn Thời Cận lại đến tìm đạo diễn Từ Mục Sâm lần nữa, đưa ra đề nghị Thẩm gia muốn đầu tư vào đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 và chân thành xin đạo diễn Từ Mục Sâm cho Thẩm Dục một cơ hội thử vai.

Từ Mục Sâm cũng nhìn ra Thẩm gia muốn nhét Thẩm Dục vào đoàn phim. Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Từ Mục Sâm không muốn đắc tội với một thế gia giàu có như Thẩm gia, chỉ có thể đồng ý yêu cầu thử vai của Thẩm Dục.

Tuy là nói như vậy, nhưng hai bên đều biết rõ, cho dù Thẩm Dục có biểu hiện như thế nào trong buổi thử vai, hắn chắc chắn cũng sẽ được tiến tổ, cái gọi là buổi thử vai chỉ là hình thức mà thôi.

Bây giờ Từ Mục Sâm chỉ có thể cầu nguyện, dù kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục không tốt thì ít nhất thái độ cũng phải nghiêm túc giống Đào Mộ là được rồi. Nhưng nghĩ đến những tin tức nói rằng Thẩm Dục không chuyên nghiệp trong công việc lan truyền trên các diễn đàn giải trí ở nội địa, mọi người đều cảm thấy hy vọng không lớn.

Những người khác bên tổ chế tác của đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 cũng nhanh chóng biết được động thái rót vốn của tập đoàn Thẩm thị để nhét Thẩm Dục vào đoàn phim, khó tránh khỏi có chút tâm tư khác nhau.

Thậm chí ngay cả ảnh đế Nghiêm Thịnh đóng phim chung với Thẩm Dục cũng không ngờ Thẩm gia lại giữ thái độ như vậy với Thẩm Dục, không khỏi hơi suy ngẫm.

Ngày hôm sau, Nghiêm ảnh đế — người có danh tiếng cực kỳ tốt trong giới và nổi tiếng là thích dìu dắt người mới — đã đến gặp Thẩm Dục, chủ động đề nghị dạy Thẩm Dục diễn xuất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.