Từ khi thân thế hắn bị đưa ra ngoài sáng, sau đó bị Thẩm phu nhân đuổi khỏi nhà chính Thẩm gia. Mặc dù cha và anh hai không có ý đoạn tuyệt quan hệ với hắn, chị gái cũng thường xuyên chạy đến thăm hắn, nhưng Thẩm Dục vẫn nhạy bén cảm thấy những người bên cạnh đã thay đổi.
Đầu tiên là các bạn học, trước kia kêu đến kêu đi cực kỳ nghe lời hắn, nhưng bây giờ, mỗi khi Thẩm Dục buồn bã muốn tìm người tâm sự thì mọi người lại luôn rất bận. Người thì làm thêm, người thì học hành, như thể ngày nào ai ai cũng bận rộn, chỉ có mỗi hắn là ăn không ngồi rồi.
Hắn rất đau lòng vì bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, cảm thấy cực kỳ oan ức —— chẳng lẽ chỉ vì hắn không phải là cốt nhục Thẩm gia nên mẹ thật sự từ bỏ tình cảm 19 năm qua sao, nhưng hắn có làm gì sai đâu? Chuyện lúc trước chỉ là ngoài ý muốn, ai mà ngờ lại biến thành thế này, nhưng mẹ lại cho rằng là hắn sai, là hắn tu hú chiếm tổ của tiểu thiếu gia Thẩm gia trước.
Nhưng rõ ràng là hắn cũng không muốn như vậy, hắn cũng hy vọng Thẩm gia có thể nhanh chóng tìm được Thẩm Dục thật sự, đến lúc đó cả nhà đoàn viên. Hắn càng hy vọng có thể bên cạnh người nhà ngay lúc này, cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng mẹ lại không cho hắn cơ hội này.
Hắn nghĩ mãi không ra, đành phải nói hết với bạn học. Đám bạn bè tốt của hắn rất hiểu ý hắn, biết hắn lưu luyến người nhà. Nhưng lại có rất nhiều bạn học không hiểu hắn, ngược lại nói mát khắp nơi.
"Người nhà họ Thẩm đã đối xử rất tốt với cậu rồi. Rõ ràng chỉ là người ngoài không có chút quan hệ huyết thống nào với Thẩm gia, mặc dù thân thế bại lộ, nhưng Thẩm gia vẫn sẵn sàng tiêu tiền nuôi cậu. Nghe nói chủ tịch Thẩm còn để cậu đứng tên một căn hộ xa hoa có ba phòng ở tại bến Hỗ Thành. Cậu có biết căn phòng gần 200m vuông tại bến Hỗ Thành giá bao nhiêu không? Cho dù chúng tôi có phấn đấu cả đời cũng không mua nổi biệt thự cao cấp, cậu chỉ là thiếu gia giả tu hú chiếm tổ, Thẩm gia không những không truy cứu trách nhiệm cậu mà còn dàn xếp ổn thỏa cho cậu, cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng cậu có thể ăn vạ Thẩm gia cả đời, đợi trăm năm sau kế thừa gia nghiệp Thẩm gia hả?"
Nhưng hắn đâu có nghĩ như vậy.
Thẩm Dục cực kỳ đau khổ biện giải. Hắn chỉ là không muốn rời khỏi ngôi nhà hắn đã sinh sống 19 năm mà thôi, không muốn rời khỏi người nhà từng đối xử tốt với hắn, hắn không có nghĩ tới chuyện kế thừa gia nghiệp Thẩm gia. Cho dù là khi thân thế chưa bại lộ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy.
Bạn bè của Thẩm Dục đương nhiên biết hắn ngây thơ lương thiện, không hề tính kế ai, nhưng lại có rất nhiều người không hiểu hắn. Bọn họ đã ghen ghét với gia thế bối cảnh của Thẩm Dục từ lâu, lúc trước vì ngại uy thế của Thẩm gia nên không dám làm gì, bây giờ thân thế của Thẩm Dục bại lộ —— Hóa ra tiểu vương tử từng cao cao tại thượng lại không phải là vương tử có huyết mạch thuần khiết, chẳng qua là vì mệnh tốt, mắt cá lẫn vào trân châu.
Rõ ràng không phải là con cái Thẩm gia, lại sống trong nhung lụa 19 năm, mà Thẩm gia vừa giàu có hào sảng vừa mềm lòng trọng tình trọng nghĩa, dù bị đuổi nhưng vẫn dàn xếp ổn thỏa. Nghĩ lại thì Thẩm gia còn mở một công ty điện ảnh cho Thẩm Dục, một năm nay đầu tư đóng phim nâng Thẩm Dục làm nam chính, bảo đảm dù Thẩm Dục rời khỏi Thẩm gia nhưng vẫn có thể dựa vào đóng phim để vẻ vang sống tiếp.
Nhưng bọn họ thì sao! Chỉ vì gia thế tầm thường, gian khổ học tập nhiều năm như vậy chỉ để sau khi tốt nghiệp có thể làm việc ở công ty lớn như tập đoàn Thẩm thị. Cả tháng trời cực cực khổ khổ chỉ kiếm được hơn mấy ngàn mấy vạn, phải ăn mặc cần kiệm rất nhiều năm mới tích góp đủ tiền đặt cọc một căn nhà nhỏ gần Hỗ Thành, muốn trả hết khoản vay mua nhà cũng phải tận 20 30 năm sau.
—— Thứ người khác tùy tiện muốn là có, lại là những gì bọn họ phải nỗ lực cả đời nhưng chưa chắc đã có được, mấu chốt là Thẩm Dục vẫn không cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy mình rất oan ức. Mẹ nó chứ oan ức cái rắm! Cậu thật sự cho rằng cậu là cốt nhục Thẩm gia?
Không có mệnh vương tử, ngược lại có bệnh vương tử.
Xung quanh Thẩm Dục có bao nhiêu người thật lòng ủng hộ đau lòng hắn, cũng có bấy nhiêu người căm ghét hắn từ tận đáy lòng. Chẳng qua lúc trước vì ngại uy thế Thẩm gia, những người đó không dám bỏ đá xuống giếng, ngược lại cố gắng nịnh bợ Thẩm Dục. Nhưng bây giờ Thẩm Dục đã không còn là tiểu vương tử Thẩm gia, tuy bọn họ không dám làm gì đáng, nhưng vẫn có thể đàm tiếu.
"Thật sự không biết rốt cuộc là cậu lưu luyến người nhà họ Thẩm hay là không nỡ đống tiền của Thẩm gia?"
"Nếu là tôi thì tôi cũng lưu luyến, cảm giác được làm tiểu thiếu gia Thẩm gia rất sướng nha. Mọi người ai cũng nâng niu dỗ dành, hơi trái ý một chút là có thể ép người khác nhận lỗi. Bây giờ từ vương tử biến thành ếch xanh, cuộc sống chênh lệch quá lớn, chắc chắn không chịu nổi."
"Nếu thật sự coi trọng tình cảm, sao không trở về nhà cha ruột của mình đi. Chẳng lẽ chỉ coi trọng cha mẹ nuôi, còn cha mẹ ruột thì mặc kệ?"
"Cũng không thể nói như vậy, dù sao Đàm gia đâu có cửa so với Thẩm gia."
Thẩm gia chính là phú hào Hỗ Thành. Tuy Đàm gia có chút tài sản, nhưng nhiều năm qua cũng đã suy tàn, nếu so với Thẩm gia thì cũng chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, chỉ sợ không mua nổi biệt thự cao cấp ở bến Hỗ Thành cho Thẩm Dục. Vì vậy tình cảm với cha mẹ ruột đương nhiên không bền chặt như cha mẹ nuôi.
Dù là giáp mặt hay sau lưng cũng đều có rất nhiều người đưa ra suy đoán ác ý. Nhưng bọn họ không biết, trong chuyện này, Thẩm Dục cũng rất oan ức. Lúc trước khi hắn biết thân thế của mình, cũng từng lén đi tìm Đàm tiên sinh. Lúc ấy Thẩm Nghiên vẫn chưa tiết lộ chuyện tráo đứa bé, tất cả mọi người đều nghĩ rằng người phụ nữ mang thai hộ — mẹ của Thẩm Dục ác độc tráo đứa bé. Đàm gia cũng nghĩ như vậy. Do sợ Thẩm gia trả thù nên hoàn toàn không chấp nhận đứa con được mang thai hộ là Thẩm Dục. Đàm gia có em trai chỉ nhỏ hơn Thẩm Dục vài tháng, vì là fan trung thành của Đào Mộ nên càng ngứa mắt Thẩm Dục.
Thẩm Dục chỉ ở Đàm gia chưa được một tiếng, cả cơm trưa cũng không ăn đã bị em trai cùng cha khác mẹ đuổi đi. Lúc đi, Đàm tiên sinh còn đưa cho hắn một tấm thẻ ngân hàng có 100 vạn, đau khổ cầu xin Thẩm Dục đừng quấn lấy nhà bọn họ nữa, miễn cho Đàm gia bị Thẩm gia giận chó đánh mèo.
So với Thẩm gia nhà lớn nghiệp lớn, Đàm gia hiện giờ chỉ là nhà khá giả, thật sự không chịu nổi rắc rối. 100 vạn này là thứ duy nhất Đàm tiên sinh có thể bồi thường cho Thẩm Dục —— hắn là cha ruột Thẩm Dục, nhưng hắn cũng là trụ cột của Đàm gia. Thẩm Dục đã 19 tuổi, trước kia chưa từng sống chung với người Đàm gia, hy vọng sau này cũng không có cơ hội sống chung. Mặc dù 100 vạn không nhiều, nhưng vào năm 2009 cũng đủ để mua một căn nhà có hai phòng ngủ ở Hỗ Thành.
Có bao nhiêu bậc cha mẹ không đủ tiền mua nhà ở đô thị hạng nhất sau khi con cái của họ vào đại học. Thẩm Dục và Đàm gia chưa từng sống chung, chỉ với mối quan hệ huyết thống mà Đàm gia chịu lấy ra 100 vạn cho Thẩm Dục, Đàm tiên sinh và Đàm thái thái tự nhận là đã tận tình tận nghĩa.
Tuy nhiên, thái độ như thể đang đối phó với bà con nghèo, tránh còn không kịp này lại khiến Thẩm Dục hoàn toàn tổn thương.
Thẩm Dục lớn lên ở Thẩm gia, được thương yêu chiều chuộng sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, tuy tính tình mềm yếu nhưng thật ra trong xương cốt lại rất kiêu ngạo. Hắn đến Đàm gia chỉ là vì tò mò cha ruột của mình là dạng người gì, nhân tiện muốn hỏi thăm chuyện mẹ đẻ với bọn họ, thậm chí còn muốn hỏi tiểu thiếu gia Thẩm gia thật sự khi còn bé trông như thế nào. Kết quả Đàm tiên sinh và Đàm thái thái chỉ muốn dùng tiền tống cổ hắn.
Nói thật, mặc kệ Thẩm gia có còn nhận đứa con là Thẩm Dục hay không thì Thẩm Dục cũng đã được Thẩm gia nuôi dưỡng nhiều năm, hắn không thiếu tiền. Hơn nữa hắn không có bất kỳ khái niệm gì về tiền tài, vì vậy hắn không cần tiền của Đàm gia, chỉ là rất đau lòng rời đi.
Bây giờ những bạn học ghen ghét hắn, nói xấu sau lưng hắn là tham lam sự phù phiếm và coi trọng lợi ích tiền tài, Thẩm Dục không thừa nhận. Bạn bè và các fan của Thẩm Dục càng không tin. Hai bên ai cũng cho là mình đúng, mỗi lần gặp nhau hận không thể cãi nhau một trận, gần như biến đại học Hỗ Thành thành địa điểm biện luận.
Tuy nhiên, nếu nói các sinh viên đại học Hỗ Thành đang trong giai đoạn tranh luận sơ cấp, vậy thì bầu không khí* bên ngoài thị trường đại học, trên trường quay tượng trưng cho danh lợi, người có chút mặt mũi lập tức càng lộ rõ một cách trắng trợn.
*Ở đây tác giả để là "象牙塔" nghĩa là Tháp ngà (Ivory tower) là một nơi ẩn dụ — hay một bầu không khí — nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần và bí truyền.
Khi thân thế của Thẩm Dục bị bại lộ, đúng lúc hắn đang quay một bộ phim. Nam chính là ảnh đế Nghiêm Thịnh, hắn đóng vai nam 2. Vì là một bộ phim điện ảnh võ thuật nên có rất nhiều cảnh đánh nhau.
Trước đó, mấy cảnh đánh diễn của Thẩm Dục luôn dùng diễn viên đóng thế, thậm chí đối với một số cảnh không cần diễn viên đóng thế, nhưng chỉ cần hệ số độ khó quá cao, Thẩm gia nhất quyết phải dùng những viên đóng thế. Hơn nữa, không riêng gì võ thế, Thẩm Dục không có rất nhiều văn thế. Lúc trước khi Thẩm Dục vẫn còn là tiểu thiếu gia Thẩm gia, Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên luôn cưng chiều Thẩm Dục, không muốn để Thẩm Dục chịu khổ chút nào, dẫn đến chuyện Thẩm Dục có cực kỳ nhiều diễn viên đóng thế.
Đây thật sự là khía cạnh bị chỉ trích nhiều nhất trong quá trình quay phim của Thẩm Dục —— hắn không chịu được khổ. Vì vậy có rất nhiều cảnh cần nhảy sông, treo dây thép, đánh nhau trên tuyết, thậm chí là cảnh bị ăn một bạt tai, hắn cũng dùng diễn viên đóng thế. Điều này cũng dẫn đến những cảnh quay của Thẩm Dục luôn không nhất quán.
Kỳ thật trong lòng đạo diễn và rất nhiều diễn viên vẫn luôn có ý kiến về chuyện này, nhưng hết cách, ai biểu công ty điện ảnh Thẩm gia là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này. Tiểu thiếu gia Thẩm gia chịu đến đóng phim, bọn họ chỉ có thể đi theo dỗ dành, bộ không thấy người có địa vị cao nhất là ảnh đế Nghiêm Thịnh cũng có thể chịu NG mười mấy lần theo hắn sao, còn kiên nhẫn làm như không có gì xảy ra, đám tép riu bọn họ còn có thể nói gì đây?
Có vài diễn viên trong lúc đóng phim cố tình cư xử thân thiện với Thẩm Dục để lấy lòng nịnh bợ Thẩm Dục. Thật ra đây là bản chất con người. Nhưng có một lần Thẩm Nghiên đến thăm ban phát hiện, đại tiểu thư Thẩm gia lại nổi tính tình, cho rằng những diễn viên nữ đó muốn dụ dỗ em trai của cô. Nhân lúc Thẩm Dục đang đi vệ sinh, cô ta tát diễn viên nữ một bạt tai trước mặt mọi người, diễn viên nữ bị đánh sắm vai nữ 2, cũng là tiểu hoa đang rất nổi tiếng trong 2 năm nay ở giới giải trí. Nghe nói sau lưng cũng có kim chủ, nữ diễn viên đó căn bản không có suy nghĩ gì với Thẩm Dục, chỉ là muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp mà thôi. Kết quả lại bị đại tiểu thư Thẩm gia không phân rõ trắng đen đánh người bừa bãi.
Không những thế, ngay cả các diễn viên nam trẻ tuổi không tồi thân thiết với Thẩm Dục, cũng sẽ bị Diêu Văn Tiêu chỉnh sau lưng. Lúc đầu mọi người đều không biết, đáng tiếc trên đời này không có bức tường nào kín gió. Sau này, khi mọi người biết chuyện, vì e ngại thế lực của Thẩm gia và Diêu gia, các diễn viên nhỏ này chỉ có thể nén giận. Bây giờ đã biết Thẩm Dục kỳ thật không phải là cốt nhục Thẩm gia, thậm chí còn bị Thẩm phu nhân đuổi khỏi Thẩm gia, những người này tất nhiên có oán báo oán có thù báo thù.
Vì vậy khi Thẩm Dục quay lại đoàn phim, một cảnh treo dây thép vốn sẽ do võ thế lên thực hiện, nhưng sau khi bị mọi người cố ý xúi giục, nhất quyết để Thẩm Dục tự lên.
"Nhưng tôi sợ độ cao! Tôi không dám." Thẩm Dục không biết đám người này cố ý chỉnh hắn, vẫn còn muốn giống như trước kia: "Không phải trước đây đều là diễn viên đóng thế lên sao ——"
"Là cậu đóng phim hay là diễn viên đóng thế đóng phim?" Nữ 2 có vai diễn phối hợp với Thẩm Dục, không chút khách khí ngắt lời Thẩm Dục: "Cậu có biết cảnh diễn tiếp theo phải quay có rất nhiều cảnh lộ mặt không, cậu không tự diễn, lúc đạo diễn cắt nối biên tập sẽ rất phiền phức, còn phải cắt bỏ những hình ảnh ở giai đoạn sau. Chỉ vì một mình cậu mà gây rắc rối cho tất cả chúng tôi, quan trọng nhất là chất lượng phim sẽ bị giảm, cậu không biết xấu hổ sao?"
"Nếu không chịu được khổ thì làm diễn viên chi nữa! Trở về làm tiểu thiếu gia của cậu không được sao. Ồ, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Cậu không còn là tiểu thiếu gia Thẩm gia nữa rồi. Nếu không có mệnh thiếu gia thì đừng ôm nhiều tật xấu như vậy. Để cậu treo dây thép làm vài động tác mà cậu dây dưa như thể đang lên pháp trường vậy?"
"Hơn nữa, cùng là diễn viên, Đào tổng web Phi Tấn người ta vì để đóng một vai phụ nhỏ không có nhiều cảnh, lại dám khiến bản thân sốt cao 39°3, còn tự đến trung tâm cai nghiện để trải nghiệm, sốt cao mà vẫn quay phim đến mấy ngày, ngay cả thuốc cũng không chịu uống, ngủ cũng ngủ không được. Đây mới là thật lòng muốn làm diễn viên, thật sự yêu thích diễn xuất."
"Chúng tôi không mong Thẩm thiếu gia phải có tấm lòng và đạo đức nghề nghiệp như vậy, chúng tôi chỉ yêu cầu cậu treo dây thép làm vài động tác mà thôi. Đến chút việc nhỏ này mà cũng không làm được sao?"
Thẩm Dục vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nghe nữ 2 nhắc đến Đào Mộ, tức khắc dừng lại: "Tôi lên."
Thẩm Dục nín thở, hắn chỉ là không muốn người ta nói hắn kém hơn Đào Mộ quá nhiều, mặc dù có rất nhiều người đã nói như vậy.
Sau khi nghe Thẩm Dục trả lời, mấy diễn viên kia nhìn nhau, khẽ cong khóe miệng.
Nữ 2 đưa mắt ra hiệu với sư phụ đạo cụ. Lúc sư phụ đạo cụ đeo dây thép cho Thẩm Dục, cố ý buộc rất chặt. Thẩm Dục cảm thấy khó chịu, sư phụ đạo cụ lại nói năng hùng hồn lý lẽ: "Quay cảnh đánh diễn mà, phải treo rất cao. Nếu buộc lỏng sẽ bị rơi, tiểu thiếu gia không sợ sao?"
Thẩm Dục đương nhiên sợ, vì vậy hắn im lặng. Tuy nhiên lúc treo lên vô cùng khó chịu, toàn thân, đặc biệt là phía đùi trong cực kỳ đau. Đau đến mức Thẩm Dục bật khóc, căn bản không làm ra được động tác nào.
Đạo diễn NG mấy chục lần, cuối cùng mất kiên nhẫn, trực tiếp kêu ca, để mọi người đi nghỉ ngơi ăn trưa.
Lúc này Thẩm Dục mới thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng thời gian rất khó khăn nhất đã qua. Kết quả phát hiện tất cả mọi người đã đi ăn cơm hết, không có ai thả hắn xuống.
Hắn bị treo lơ lửng trên không hơn 2 tiếng trong mùa đông với nhiệt độ âm mười mấy độ, mặc trang phục diễn mỏng manh. Cuối cùng vẫn là ảnh đế Nghiêm Thịnh xin nghỉ nửa ngày để chạy show trở lại, kêu trợ lý đi gọi sư phụ đạo cụ thả hắn xuống. Lúc Thẩm Dục được thả xuống, hắn lạnh đến cứng cả người.
Khi trở lại phòng thay đồ thì bắt đầu phát sốt, nhưng đoàn phim vẫn coi thường hắn là kẻ vô dụng. Quay cả buổi chiều mà còn chưa quay xong, lãng phí thiết bị. Cũng may là hiện giờ quay phim kỹ thuật số, nếu là quay phim cuộn như trước kia, không biết hôm nay đã lãng phí bao nhiêu cuộn phim nữa.
Vừa yếu đuối vừa vô dụng, hở chút là khóc, kém xa so với Đào Mộ có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời đến mức lão sư Chiến Bân khen không dứt miệng, ngay cả thái độ làm người khác líu lưỡi cũng kém xa.
Kém xa so với Đào Mộ!
Thẩm Dục dựa vào cửa phòng thay đồ, yếu ớt ngồi dưới đất, nghe người bên ngoài bàn tán sôi nổi, hắn chỉ cảm thấy toàn thân vừa đau nhức vừa lạnh buốt.
Hắn không hiểu vì sao những người đó lại đối xử với hắn như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]