Chương trước
Chương sau
"Nè, chúng ta làm vậy thật sự ổn không?"

"Cậu ta tự nhốt mình trong phòng thay đồ hơn một tiếng rồi vẫn chưa ra…"

"Có khi nào hơi quá đáng rồi không?"

"Cũng đâu thể trách chúng ta. Ai mà biết cậu ta vô dụng như vậy. Chỉ quay một cảnh thôi mà lâu như vậy…"

Sau khi Nghiêm Thịnh trang điểm xong thì ở trong phòng chờ riêng, hắn nhớ đến cảnh Thẩm Dục gần như muốn ngất đi khi được sư phụ đạo cụ thả xuống, cảm thấy không yên tâm. Định chuẩn bị đến phòng thay đồ của Thẩm Dục thăm hắn thì nghe thấy đám nhân viên công tác đang xì xào bàn tán.

Sau khi nhìn thấy Nghiêm Thịnh, hầu hết đều xấu hổ rời đi, còn có một nhóm nhỏ cười gượng đi đến chào hỏi hắn: "Nghiêm lão sư, ngài đến thăm Thẩm Dục sao?"

"Ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi không có bắt nạt cậu ta, là do trạng thái cậu ta không tốt, một cảnh quay mà NG mấy chục lần khiến mọi người mất kiên nhẫn."

Nghiêm Thịnh làm người khiêm tốn, kỹ năng diễn xuất tinh vi, thích dìu dắt người mới, sẽ không vì địa vị cao mà ra vẻ ngôi sao trên phim trường, vì vậy danh tiếng trong ngành luôn rất tốt. Những diễn viên này không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong cảm nhận của Nghiêm Thịnh chỉ vì chút việc nhỏ này —— phải biết rằng bộ phim tiếp theo của Nghiêm Thịnh là một bộ phim cảnh sát hợp tác sản xuất với Hồng Kông. Bộ phim có hai nam chính, một nam chính khác là siêu sao Hồng Kông — Chu Ngạn Thanh. Ngay cả vai phụ quan trọng cũng là những ngôi sao hạng A đến từ Hồng Kông và trong nước. Nghe nói đoàn phim cũng muốn tuyển diễn viên trẻ tuổi trong nước theo yêu cầu của nhà đầu tư. Nghiêm Thịnh là một trong những nam chính, trước giờ cũng rất thích dìu dắt người mới. Nếu hắn chịu để cử với đoàn phim, tỷ lệ thành công trong buổi thử vai sẽ cao hơn nhiều.

Trong trường hợp như vậy, những diễn viên này đương nhiên không mong Nghiêm Thịnh có ấn tượng xấu về họ. Huống chi bọn họ cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì, đóng phim thôi mà, ai cũng quay như vậy cả, có ai mà không từng bị ấm ức. Sao đến phiên Thẩm Dục lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nữ 2 — ỷ vào cha nuôi của mình là một trong những nhà đầu tư của đoàn phim, cố ý chèn ép Thẩm Dục tự treo dây thép, còn ám chỉ sư phụ đạo cụ động tay động chân khi đeo dây thép cho Thẩm Dục, chỉ vì muốn trả thù Thẩm Dục — vẻ mặt căng thẳng nhìn Nghiêm Thịnh. Nghiêm lão sư sẽ không cho rằng cô là loại phụ nữ độc ác bỏ đá xuống giếng đâu phải không?

"Nghiêm lão sư, có phải Thẩm Dục lại khóc lóc kể lể với ngài là chúng tôi bắt nạt hắn phải không? Ngài đừng tin. Tôi chỉ muốn đối diễn bình thường với hắn mà thôi. Ngài cũng biết đấy, từ khi quay bộ phim này tới nay, tôi ở gần như chỉ toàn đối diễn với diễn viên đóng thế, cái này ảnh hưởng đến khả năng phát huy của tôi. Tôi muốn Thẩm Dục tự lên diễn cũng là vì muốn tốt cho đoàn phim."

Nghiêm Thịnh chỉ cười không nói. Diễn viên sắm vai nữ 2 tên Lương Tiếu, là nữ diễn viên rất tài năng. Trước đây từng đóng hai bộ phim truyền hình cổ trang với ratings trên 3, bây giờ rất nổi bật trong giới giải trí. Kỳ thật tính cách của cô gái này không tồi, mặc dù vì có nhà đầu tư nâng nên thỉnh thoảng cũng hơi kiêu căng, nhưng lúc đóng phim chịu khổ chịu khó, lúc đối diễn cũng nghiêm túc. Thật ra bộ phim này là phim điện ảnh đầu tiên Lương Tiếu đóng, cô gái rất muốn quay thật tốt. Kết quả gặp trúng người không thể trêu vào là Thẩm Dục, muốn nịnh nọt tạo mối quan hệ tốt lại bị đại tiểu thư Thẩm gia tát trước mặt mọi người, còn bị mắng là hồ ly tinh.

Là người thì đều có tính tình. Huống chi chuyện này vốn là Thẩm gia quá đáng. Lương Tiếu bị tai bay vạ gió vì Thẩm Dục, muốn trả thù cũng không có gì sai.



Nhưng mà làm quá ngu.

Cho dù Thẩm Dục bị thẩm phu nhân đuổi khỏi nhà chính Thẩm gia, nhưng chủ tịch Thẩm không có ý đoạn tuyệt quan hệ. Theo như hắn biết, Thẩm gia còn sắp xếp Thẩm Dục ở một chung cư tại bến Hỗ Thành, ngay cả công ty điện ảnh dưới cờ của tập đoàn Thẩm thị cũng hoạt động quay xung quanh Thẩm Dục. Mặc dù vì Thẩm phu nhân nổi giận nên tất cả các trợ lý của Thẩm Dục đều bị thu hồi lại, nhưng chỉ cần Thẩm Dục vẫn còn trong sổ hộ khẩu Thẩm gia một ngày, hắn vẫn sẽ là người Thẩm gia, được Thẩm gia bảo vệ.

Tục ngữ có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Thẩm Dục được Thẩm gia nuôi 19 năm, cho dù thân thế bị bại lộ thì cũng là không có ơn sinh thành nhưng có ơn nuôi dưỡng. Huống chi trên lễ ký kết hợp đồng của tập đoàn Thẩm thị và web Phi Tấn, chính miệng Đào Mộ đã đề cử để Thẩm Dục làm đại sứ quảng bá kho gen cho những đứa trẻ thất lạc.

Nghiêm Thịnh nghĩ với phong cách làm việc của Thẩm gia, chắc là sẽ đưa ra câu trả lời rất nhanh, đến lúc đó Thẩm Dục chắc chắn sẽ quay lại Thẩm gia lần nữa, không biết lúc đó Lương Tiếu sẽ có phản ứng như thế nào.

Nghiêm Thịnh biết cô gái vẫn còn quá trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn. Nhưng hắn không nói gì hết, chỉ gật đầu với Lương Tiếu rồi đi đến phòng thay đồ riêng của Thẩm Dục, gõ cửa phòng.

Một lúc lâu sau vẫn không có ai đáp lời.

Nghiêm Thịnh khẽ cau mày, ra hiệu cho trợ lý phá cửa. Lúc này mới phát hiện Thẩm Dục đang dựa vào cửa, trên mặt toàn nước mắt, khóc đến ngất xỉu, sắc mặt đỏ ửng lạ thường, trong tay còn cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại là tin tức Đào Mộ tự làm mình sốt cao để đóng phim do web Phi Tấn đưa tin.

Nghiêm Thịnh đưa tay sờ, thấy trán nóng hổi, vội bế người đưa tới bệnh viện.

Kỳ thật Thẩm Dục không có chuyện gì lớn, chỉ là cơ thể luôn yếu ớt, sau khi bị hành hạ như vậy, cộng thêm bị lạnh nên bị cảm. Hơn nữa còn hơi sốt, giữa trưa cũng chưa ăn gì nên bị đói rồi ngất.

Truyền dịch xong, rất nhanh đã tỉnh lại. Thấy Nghiêm Thịnh ngồi canh bên giường bệnh và chén cháo trắng mà Nghiêm Thịnh mua cho hắn, lập tức ấm ức khóc lóc.

"Nghiêm đại ca, vì sao bọn họ lại đối xử với em như vậy!"

Vốn là một chú mèo Ba Tư thanh nhã mảnh mai, bị hành hạ một trận lập tức biến thành mèo mướp nhỏ. Nghiêm Thịnh mỉm cười trong lòng, kiên nhẫn khuyên nhủ Thẩm Dục vài câu. Sẵn tiện giải thích vì sao Lương Tiếu lại nhắm vào hắn.

Nhờ vậy Thẩm Dục mới biết Thẩm Nghiên dám tát Lương Tiếu ở phim trường, tức khắc sửng sốt: "Vì sao chị lại làm như vậy? Em và Lương Tiếu chỉ là bạn bè thôi mà!"

"Vì vậy Lương Tiếu cũng rất tức giận. Em nghĩ lại xem, một cô gái như cô ấy lại bị chị của em mắng là hồ ly tinh trước mặt mọi người, còn bị tát một cái, cô ấy cũng rất đáng thương, em có thể tha thứ một lần cho cô ấy không?".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Andersen Của Tôi 2. Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao 3. Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn 4. Bí Mật - Bạch Lộ Vi Yến =====================================

Mặc dù Nghiêm Thịnh chưa tiếp xúc với Thẩm Dục bao lâu, nhưng hắn là người hiểu biết rộng rãi nên đã hiểu được mạch não của Thẩm Dục. Quả nhiên sau khi nghe Nghiêm Thịnh nói như vậy, Thẩm Dục lập tức gật đầu: "Thật ra em cũng không làm gì nhiều, chỉ là quay cảnh treo dây thép mà thôi, là do em vô dụng, Mộ Mộ tự hành hạ bản thân đến sốt để đóng phim, em chỉ treo dây thép mà cũng phát sốt."

Nghiêm Thịnh phát hiện dường như Thẩm Dục rất để ý đến Đào Mộ: "Hình như em rất để ý đến Đào tổng của web Phi Tấn?"

Thẩm Dục do dự một chút rồi nói: "Em cảm thấy Mộ Mộ cực kỳ lợi hại, em muốn trở thành người như Mộ Mộ vậy."

Nghiêm Thịnh nghĩ đến tin đồn trong giới giải trí rằng tiểu công tử của tập đoàn Thẩm thị là anti-fan não tàn của Đào Mộ. Ban đầu hắn còn không cho là đúng, cảm thấy có lẽ Thẩm Dục muốn bán nhân thiết, cọ nhiệt Đào Mộ; hoặc là thật ra Thẩm Dục rất ghét Đào Mộ, sở dĩ bày ra thái độ anti-fan não tàn là vì có được lợi ích tốt hơn.

Nhưng dựa theo những gì hắn quan sát được gần đây về Thẩm Dục, Nghiêm Thịnh phát hiện Thẩm Dục giống như một kẻ ngốc nghếch thổi phồng ngốc nghếch bảo vệ Đào Mộ. Chưa kể Thẩm Dục luôn cực kỳ chú ý đến tin tức của Đào Mộ, lúc trước fan của Thẩm Dục vì để bôi đen Đào Mộ mà tung ra bức ảnh xấu xí của Đào Mộ, Đào Mộ bị treo trên dây thép, bị người ta cầm súng bắn nước phòng cháy bắn vào người. Thẩm Dục vốn luôn ăn nói nhẹ nhàng hòa nhã lại nổi trận lôi đình vì chuyện như vậy, thậm chí còn mắng fan của mình một trận, còn liên tục tag xin lỗi Đào Mộ.

Nghiêm Thịnh vốn cho rằng Thẩm Dục đang đóng kịch, nhưng giờ phút này thấy thái độ của Thẩm Dục khi nhắc đến Đào Mộ —— nếu Thẩm Dục thật sự đóng kịch, vậy Nghiêm Thịnh không thể không thừa nhận kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục thật sự quá tốt, ngay cả hắn cũng nhìn không ra sơ hở.

"Em thích Đào Mộ đến vậy, chắc đã nhìn thấy tin tức Đào Mộ đề cử em làm đại sứ quảng bá kho gen cho những đứa trẻ thất lạc rồi nhỉ?" Nghiêm Thịnh thuận miệng nói, thì thấy Thẩm Dục vốn còn đang ủ rũ như một con mèo bị rơi xuống nước, bỗng ngẩng đầu lên.



"Mộ Mộ đề cử em làm đại sứ quảng bá? Khi nào vậy, sao em lại không biết?" Thẩm Dục hai mắt sáng rỡ, giống như viên trân châu đen bị phủ bụi được rửa sạch lớp bụi phía trên, gợn sóng trong mắt cực kỳ lóa mắt.

Nghiêm Thịnh cạn lời nhìn Thẩm Dục như fan não tàn: "Tin tức vừa được đưa ra chiều nay, có lẽ em không chú ý đến."

Thẩm Dục không nói hai lời, lập tức cầm điện thoại trên tủ đầu giường, tìm kiếm tin tức. Có lẽ do tin nóng mà Đào Mộ tiết lộ trong lễ ký kết rằng cậu sẽ mở rộng hệ thống Skynet với Tư Bản Khiếu Hằng, Công Nghệ Skynet và cảnh sát Yến Kinh quá chấn động, ngay cả tin tức web Phi Tấn phát động hoạt động công ích "tiện tay chụp một bức ảnh" cũng trở thành chủ đề nóng. Thế nên các truyền thông lớn chỉ săn lùng hai tin tức này, chỉ có vài tạp chí tin đồn là lập trung vào tin tức Thẩm Nghiên gây náo loạn tại lễ ký kết, sau đó bị Đào Mộ chỉ trích nặng nề.

Về phần tin tức Đào Mộ đề nghị Thẩm Dục làm đại sứ quảng bá kho gen cho những đứa trẻ thất lạc tại lễ ký kết, căn bản không có ai đưa tin.

Nhưng dù vậy, Thẩm Dục vẫn cảm thấy mỹ mãn, hắn cảm thấy như thể mình đã được Đào Mộ chấp nhận.

Nghiêm Thịnh hơi tò mò nhìn Thẩm Dục vẫn còn đang hưng phấn. Hắn vui vẻ phát hiện Thẩm Dục thực chất là người trong ngoài như một. Người như vậy rất hiếm thấy trong giới này.

Đào Mộ ở Yến Kinh xa xôi liên tục hắt hơi vài cái.

"Chẳng lẽ vẫn còn cảm chưa khỏi sao?" Mạnh Tề đưa hộp khăn giấy cho Đào Mộ, quan tâm hỏi: "Nghe nói gần đây Lệ tổng luôn tự hầm canh thuốc cho con, con uống thấy thế nào?"

Đào Mộ nhớ đến canh nước mà Lệ Khiếu Hằng thường xuyên nấu cho cậu, chỉ cảm thấy đau đầu.

"Con không để anh ấy nấu nữa. Lệ tổng bận rộn công việc, đang bận chuẩn bị dự án nền tảng mua sắm trực tuyến và thanh toán điện tử, giờ còn phải tập trung vào hệ thống Skynet. Tuy nói người tài giỏi thường làm được nhiều việc, nhưng con ngại khiến anh ấy lo lắng nhiều việc như vậy."

Mặc dù là nói vậy, nhưng Đào Mộ vẫn có chút hold không nổi sự nhiệt tình của Lệ Khiếu Hằng.

Lưu Diệu và Mạnh Tề mỉm cười, không muốn đánh giá chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ. Mạnh Tề chuyển chủ đề: "Đúng rồi, hiện giờ có rất nhiều đoàn phim và đạo diễn cầm kịch bản tìm tới web Phi Tấn, muốn mời con làm nam chính, nhân tiện đầu tư cho đoàn phim. Cha lấy những kịch bản đó về cho con xem, con tự đọc đi."

Đào Mộ nhìn chồng kịch bản chất cao như núi, nhất thời không nói nên lời. Từ khi cậu kéo 1400 vạn đầu tư cho đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 và đóng vai khách mời pháo hôi trong phim. Sau khi tin tức cậu tự làm mình sốt cao và "nghiện thuốc" để đóng phim được truyền ra, một lượng lớn đoàn phim và đạo diễn cầm kịch bản đến tìm cậu như những con cá mập ngửi thấy mùi máu tanh.

Đào Mộ ban đầu đọc rất nghiêm túc, kết quả hầu hết kịch bản muốn cậu đầu tư đều là những kịch bản dở tệ. Những bộ phim thần tượng sáo rỗng, những bộ phim học đường chạy theo xu hướng và những bộ phim kháng chiến phi logic. Đào Mộ đọc mà đau hết cả não. 80% là kịch bản dở tệ được viết bởi đoàn phim mà cậu thậm chí chưa từng nghe nói đến.

Đào Mộ đoán đám người này chắc đã coi cậu thành "ngốc nghếch lắm tiền" coi tiền như rác. Đáng tiếc cậu không có hứng thú với những bộ phim dở. Sau nhiều lần cố gắng đọc hết kịch bản, cậu đẩy hết tất cả kịch bản đi.

Những người đó không tìm được Đào Mộ, thế là quay đầu đưa kịch bản tới trụ sở web Phi Tấn. Nhất là Mạnh Tề quản lý Phi Tấn Giải Trí. Nhưng phạm vi công việc của Phi Tấn Giải Trí chủ yếu là tin tức truyền thông, không liên quan gì đến quản lý nghệ sĩ. Vì vậy Mạnh Tề cũng cực kỳ đau đầu.

"Cha nghĩ con nên nhanh chóng tìm người đại diện đi. Bây giờ con cũng là diễn viên, sau này phải đi đóng phim suốt. Không có người đại diện, cha và những người khác chỉ là người ngoài nghề, không hiểu những thứ đó, nhỡ đâu làm lỡ chuyện thì biết làm sao?"

Lưu Diệu cũng nói: "Hay là con cũng lập một công ty điện ảnh đi. Tuy hiện giờ web Phi Tấn cũng hợp tác với Hạ Tinh Giải Trí và Long Đằng Giải Trí, nhưng cũng phải tự đầu tư đóng phim. Con có thể thành lập một công ty điện ảnh, chúng ta thử chuẩn bị tất cả, sau này cũng bớt rắc rối."

"Được ạ." Đào Mộ lười biếng nằm liệt trên sofa ăn dưa hấu. Nghe cha Diệu nói xong, cười hì hì đáp: "Cha Diệu, hai cha con mình hợp tác thành lập công ty điện ảnh đi. Cha làm ông chủ con làm nhất ca, thế nào?"

Cái quái gì vậy?



Lưu Diệu lườm Đào Mộ: "Con có bệnh à. Cha mở hộp đêm rồi, mở công ty điện ảnh làm gì nữa!"

"Như vậy không tốt sao." Đào Mộ cười hì hì: "Mọi người đều làm trong ngành giải trí, cái gì cũng biết, một quyết định vui vẻ biết bao."

Đào Mộ còn nhớ kiếp trước, khi giới giải trí đang ở đỉnh cao, Lưu Diệu có thành lập một công ty điện ảnh, còn đầu tư vài bộ phim, mặc dù là sản xuất với kinh phí nhỏ nhưng phòng bán vé hoặc ratings đều không tệ. Lưu Diệu trước giờ luôn kinh doanh theo trực giác, Mạnh Tề là một sinh viên đứng đầu khoa quản lý của một trường đại học trọng điểm. Hai người, một người chịu trách nhiệm tìm dự án, một người chịu trách nhiệm quản lý cụ thể, phối hợp với nhau rất ăn ý, thật sự tạo ra được chút danh tiếng trong ngành.

Đáng tiếc sau đó bị cậu liên lụy, bị những kẻ ái mộ Thẩm Dục nhắm vào, đến Dạ Sắc cũng làm ăn không nổi, huống chi là giới giải trí — sân nhà của Thẩm Dục.

Sống lại một đời, Đào Mộ cũng không nghĩ quá nhiều. Chỉ là cảm thấy, nếu có khả năng thì nên cố gắng hết sức để cuộc sống của những người bên cạnh càng tốt đẹp hơn.

Giống như Lưu Diệu đã nói, dù sao cậu cũng muốn thành lập công ty điện ảnh, thay vì giao cho người ngoài xử lý, còn không bằng hợp tác với cha Diệu. Tóm lại cha Diệu sẽ không bất thình lình bôi nhọ cậu ở sau lưng.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chắc đến đây sẽ có vài bạn nghĩ tại sao 2 người Đào Mộ Thẩm Dục không thể cùng hạnh phúc vì Thẩm Dục ngây thơ vô tri thật chứ không phải cố ý hãm hại, cứ phải kiếp nào cũng có người phải khổ.

Theo mình nghĩ, kiếp trước Đào Mộ thật sự rất khổ, khổ từ lúc sinh ra đến tận khi chết, nhận lại gia đình nhưng đến cả họ và gia phả cũng không có, đã vậy cha mẹ anh chị có mà như không có, rõ ràng là kiếm sống mưu sinh nhưng lại bị nói thành thứ không ra gì. Mình vẫn còn nhớ khúc mẹ nuôi Đào Mộ nói "Chỉ có mẹ ruột mới hy sinh cho con cái vô điều kiện", nhưng đến khi Đào Mộ gặp lại cha mẹ ruột thì bạn lại nghĩ "Gia đình người ta đang hạnh phúc, người ngoài như cậu xen vào làm gì", nói thật là dịch đoạn này khiến mình phải khóc đó!

Còn về Thẩm Dục, cả một kiếp trước, từ khi sinh ra đến tận sau khi Đào Mộ chết đi, Thẩm Dục vẫn là nhân vật chính sống hạnh phúc vô tư vô lo, Đào Mộ chỉ mới nói với Thẩm Dục 1 2 câu khó nghe thôi là Thẩm Dục khóc như đúng rồi, và Đào Mộ lại có thêm một đống chuyện rắc rối. So với những gì Đào Mộ phải khổ sở kiếp trước, thì Thẩm Dục chỉ mới là bước đầu trả lại những gì thuộc về Đào Mộ thôi, như lời của mình ở chương bên trên đó, kéo lên là thấy. Nếu đến khi trả xong hết mà Thẩm Dục vẫn còn ngây thơ vô tri thì mình phục sát đất.

Nhớ lại đầu truyện Đào Mộ không hề care Thẩm Dục, là Thẩm Dục tự lết xác tới. Đào Mộ ở tít bên Yến Kinh, không đụng chạm gì với Hỗ Thành mà còn bị cả đám nhà họ Thẩm với kẻ ái mộ Thẩm Dục bên Hỗ Thành bám dính, Đào Mộ chưa làm gì hết đã la hét um trời là Đào Mộ bắt nạt Thẩm Dục, sau đó hại Đào Mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.