"Em thấy tôi đây là mới nghe em thề thốt lần đầu tiên sao?" Đàm Dục Sơn đọc cô như một cuốn sách, "Lời thề của em cùng với rắm đánh ra không khác nhau là mấy, phun xong liền biến mất luôn."
Khương Hựu Lễ: "......"
"Lần này khác những lần trước chứ thầy? Lộ Dao Y dám vu khống em thích bạn ấy." Khương Hựu Lễ làm ra bộ mặt không thể ngay thẳng hơn như muốn gào lên cho cả thế giới biết nàng không hề thích Lộ Dao Y, "Thầy Đàm, lời em nói trời biết đất biết, em không hề có một chút tình cả-......"
"Khương Hựu Lễ."" Lộ Dao Y bất thình lình gọi tên nàng.
Khương Hựu Lễ nuốt xuống lời vừa định nói, quay qua nhìn về phía Lộ Dao Y.
Lộ Dao Y cũng xoay người nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn của nàng lạnh băng mà ẩn chứa đâu đó sự mất mát khó nói, "Tôi không thích cậu, cậu cũng không cần thích tôi đâu."
Khương Hựu Lễ giận đến ngu rồi, "Ai thèm thích cậu, tôi....."
Lộ Dao Y: "Thầy Đàm, những gì cần nói em đã nói hết rồi."
Khương Hựu Lễ: "......"
Lộ Dao Y nhìn về phía Đàm Dục Sơn nói: "Nếu không còn gì em xin phép về trước."
Đàm Dục Sơn gật đầu: "Em về trước đi."
Lộ Dao Y xoay người rời khỏi văn phòng.
"Thầy Đàm!" Khương Hựu Lễ chỉ vào chính mình hỏi Đàm Dục Sơn, "Em thì sao?"
"Em đứng yên ở đó cho tôi." Đàm Dục Sơn dùng ánh mắt nhà giáo ba phần bất lực bảy phần thất vọng nhìn Khương Hựu Lễ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-hoa-toi-danh-dau-doi-thu-mot-mat-mot-con/2592043/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.