Triệu Sở Chu bị người bế về nhà.
Anh tuy không nặng, nhưng tuyệt đối không hề dễ dàng bị người khác tùy tiện bế công chúa đi như vậy, chỉ có thể nói Alpha đó thật sự thiên phú dị bẩm, nhất là Tô Ngọc Kiệu ở tuổi này, một chút sức lực cũng không có.
Sau khi Tô Ngọc Kiệu mang anh về nhà liền nhanh chóng tìm mấy loại thuốc khẩn cấp, tay chân lanh lẹ lấy túi chườm nóng đun ấm rồi nhét vào ngực anh, sau đó liền đi xuống bếp nấu cháo.
Món cháo nóng hổi kê trên bếp lục bục từng tiếng, mùi gạo thơm lừng bay từ phòng bếp lan ra tận phòng khách. Triệu Sở Chu nheo mắt nhìn dáng vẻ Tô Ngọc Kiệu bận rộn trong phòng bếp.
Mùi hương nhàn nhạt và tiếng xoong nồi, quện vào ánh đèn cam ấm áp trong phòng khách, tách biệt trong nhà và ngoài đường chia thành hai thế giới khác nhau.
Ngoài trời gió lạnh thấu xương, có lá rụng từng chiếc, có bóng người lang thang, trong nhà lại có anh và Tô Ngọc Kiệu, mang theo ánh lửa ấm cúng.
Triệu Sở Chu rũ mắt dụi mặt vào gối trên sô pha. Anh suy nghĩ một chút, nhịn lại cơn đau dạ dày mà đứng dậy, vào phòng thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi ra rồi đi xuống bếp nhìn Tô Ngọc Kiệu nấu cơm.
Anh thay một bộ pyjama bằng vải nhung màu đen, mềm mại và giản dị. Anh đứng phía sau lưng Tô Ngọc Kiệu, nhẹ nhàng túm túm góc áo hắn: "Đói bụng."
Tô Ngọc Kiệu không quay đầu lại, chỉ vươn tay ra sau xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-hoa-thanh-a-toi-cung-alpha-minh-thich-tham-nhieu-nam-o-ben-nhau/2438881/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.