Thứ hai, Kỷ Lăng dậy sớm chào mẹ rồi đi ra ngoài, vừa đi đến đầu khu phố đã thấy chiếc xe việt dã đậu dưới gốc cây ven đường, cửa kính xe hạ xuống. Khuôn mặt điển trai của Ninh Ngọc xuất hiện trước tầm mắt, từ xa khóe môi anh đã nhếch lên, nở một nụ cười với cậu.
Kỷ Lăng ngơ ngác một lúc, sau đó đi tới, hỏi: “Sao anh lại tới vậy...”
Ninh Ngọc nghiêng đầu cười nói: “Lên xe, tôi đưa em đến trường.”
Thấy Kỷ Lăng vẫn còn ngạc nhiên đứng tại chỗ trong đôi mắt đen của anh hiện lên ý cười, ngón tay thon dài gõ vào vô lăng, thở dài: “Chân vừa mới khỏi, đừng cậy mạnh mà vội vàng đi bằng phương tiện công cộng, phải lấy việc tĩnh dưỡng lên trên hết.”
Ồ, nghe ra có vẻ rất hợp lý...
Kỷ Lăng trầm ngâm hai giây rồi yên lặng mở cửa xe ngồi lên.
Ninh Ngọc thấy cậu thiếu niên cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn mình, đôi tai hơi phiếm hồng, khó khăn lắm anh mới nén được ý cười trên môi, lái xe đưa Kỷ Lăng đến trường.
Khi lái xe Ninh Ngọc rất tập trung, cũng không nói năng gì.
Lúc đầu Kỷ Lăng còn hơi căng thẳng, nhưng sau đó cũng dần bình tĩnh lại. Sau hơn một tiếng đồng hồ xe đã dừng lại trước cổng trường, thấy Kỷ Lăng định xuống xe, cuối cùng Ninh Ngọc cũng mở miệng, trong nụ cười dịu dàng còn xen lẫn ý trêu chọc: “Cẩn thận nhìn đường, đừng ngã lần nữa nhé.”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, cậu cũng đâu phải kẻ ngốc, làm gì dễ ngã như vậy chứ, thật là!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-song-lai-deu-yeu-toi/1185098/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.