Bước chân của Cảnh Tùy đứng yên tại chỗ, giây phút tầm mắt nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp, sáng ngời của cậu thiếu niên ấy, anh ta cảm thấy trái tim gần như không còn cảm nhận được chút tình cảm nào lại tự nhiên đập mạnh một nhịp.
Không ngờ anh ta lại cảm nhận được sự đau đớn.
Làm sao có thể như vậy được?
Cậu thiếu niên không nhìn thấy anh ta, cậu mỉm cười với cô gái tóc dài, khóe môi hơi cong lên.
Nhưng Cảnh Tùy không thể rời tầm mắt của mình đi, anh ta thất vọng nhìn góc nghiêng khuôn mặt của thiếu niên, không giống… rõ ràng là không giống.
Cặp mắt màu đen, tóc cũng màu đen, mặc dù bề ngoài thanh tú, thuần khiết, nhưng không còn cảm giác tùy tiện, kiêu căng của trước đây nữa mà lại có vẻ thêm phần ôn hòa, ngoan ngoãn, dáng vẻ càng trở nên ngây thơ, vô hại. Rõ ràng là một người hoàn toàn khác, nhưng giây phút khi cậu cười lên, hình như lại rất giống với dáng vẻ của cậu thiếu niên một khoảng thời gian rất lâu, rất lâu trước đây, khi cậu nhìn anh ta, gọi anh ta một tiếng anh Cảnh Tùy ơi.
Giống đến mức, anh ta còn suýt nhầm tưởng rằng người kia chính là cậu.
Anh ta cũng không nhớ được rõ, đã bao nhiêu năm rồi, anh ta chưa từng được nhìn thấy nụ cười như vậy.
Thẩm Trác Minh đi thêm mấy bước, mới phát hiện ông chủ đã dừng lại, sắc mặt trở nên vô cùng nặng nề, thậm chí lại có cả nỗi đau đớn không thể kiềm chế được. Lẽ nào vết thương của ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-song-lai-deu-yeu-toi/1185082/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.