Kỷ Lăng bước đến, các binh lính đứng đấy muốn cản cậu lại, cậu dữ tợn, lạnh lùng quát một tiếng: “Cút ra, mấy người là cái thá gì mà dám cản tôi!”
Binh lính đó bỗng ngơ ra thì chợt nghe Carlos hời hợt bảo: “Lui xuống.
”
Các binh lính vội tấp sang hai bên, cung kính cúi đầu.
Carlos đứng đấy nhìn cậu thiếu niên từng bước bước về phía anh ta, trong đôi mắt màu xanh xinh đẹp ấy là cơn giận đùng đùng cùng ngọn lửa bốc cháy như ánh sáng rực rỡ mà anh ta chưa từng thấy.
Vậy là hôm đó anh ta không hề nhận nhầm, người đó thật sự là Kỷ Lăng.
Nhưng cho dù là gần ngay trước mắt, em cũng không muốn bị tôi phát hiện, em hận tôi đến thế… Nhưng bây giờ em lại chịu vì cái tên đê tiện lừa gạt phản bội em này mà về lại bên cạnh tôi.
Đôi môi mỏng của Carlos mím chặt, trong mắt đầy sự u ám lạnh lẽo, sự đố kỵ của anh ta như một con rắn thải độc, quấn chặt trái tim anh ta.
Văn Ngạn kinh ngạc nhìn Kỷ Lăng, anh ấy ngọ ngoạy muốn đứng dậy, đôi mắt cho dù đối diện với cái chết cũng bình tĩnh thì lúc này lại khó lòng đè nén được cảm xúc trong lòng - không nói nên lời, đau khổ và bi thương.
Anh ấy cử động đôi môi, khàn giọng đau khổ bảo: “Ngài không nên về đây…”
Về đây để cứu loại người như tôi, căn bản không hề đáng.
Kỷ Lăng nhìn Văn Ngạn, gương mặt cậu kiên định, ánh mắt sáng ngời, nói từng chữ một: “Tôi không cần anh bỏ mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-song-lai-deu-yeu-toi/1185070/chuong-60.html