Trong mắt Kỳ Lăng lập tức hiện vẻ vô cùng vui mừng, Cảnh Tùy, không ngờ anh ta lại thật sự đến cứu mình.
Chưa từng có khoảnh khắc nào cậu lại hy vọng được nhìn thấy anh ta như lúc này.
Nhưng mà lúc này bàn tay của người đàn ông sau lưng đang khống chế cổ họng của cậu đột nhiên nắm chặt, dùng sức mạnh đến mức khiến cậu gần như ngạt thở, vẻ vui mừng trong mắt Kỷ Lăng lập tức lại bị sự tuyệt vọng bao trùm, sự uy hiếp của cái chết lần đầu tiên cách cậu gần đến thế.
Gabriel muốn giết người diệt khẩu à…
Nếu như anh ta muốn giết chết mình thì không cần đến một giây đồng hồ, mình căn bản không chờ được tới khi Cảnh Tùy đến…
Gabriel chụp lấy yết hầu cậu thiếu niên, chiếc cổ này yếu đuối, tinh tế như thế, dường như chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi là có thể bẻ gãy ngay, anh ta nhìn vào đôi mắt bởi vì sợ hãi mà giàn dụa nước mắt kia, đôi đồng tử xinh đẹp màu nước biển, giờ phút này chỉ còn lại lo sợ bất an, thật sự khiến người ta thương tiếc, lại có chút không nỡ buông tay…
Anh ta ghé vào tai cậu nói: “Xem ra Hoàng đế thật sự rất thích cậu, đến còn nhanh hơn tôi sự đoán đấy.”
Môi Kỷ Lăng nhẹ nhàng phát run.
Ngay vào lúc cậu dường như đã tuyệt vọng rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy cổ họng được buông lỏng, khí tức của người đàn ông kia đột nhiên tản ra xa, chỉ còn lại tiếng cười khẽ bay lượn bên tai của cậu: “Đừng quên tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-song-lai-deu-yeu-toi/1185040/chuong-30.html