Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn vào đôi con ngươi màu vàng tràn đầy sắc bén của Cảnh Tùy, nghe từng lời lạnh nhạt phát ra từ miệng anh ta, cảm động tới nổi nghẹn họng cạn lời.
Anh hỏi tôi định làm thế nào? Tôi đương nhiên là định ‘ghen ghét’ rồi đi tìm Ninh Ngọc gây chuyện chứ sao nữa!
Kỷ Lăng chớp mắt, lộ ra vẻ mặt đau lòng tuyệt vọng, dường như hoàn toàn không thể chấp nhận được đáp án thế này, cậu lẩm bẩm nói: “Không thể nào, sao anh có thể thích một tên dân đen như vậy…”
Khóe môi Cảnh Tùy nhếch lên, chậm rãi nói: “Tại sao không thể?”
Kỷ Lăng nghe thấy lời này thật sự vui tới mức dâng trào nước mắt, dùng giọng điệu tức điên truy vấn: “Em thích anh như vậy, tại sao anh không thích em?”
Cảnh Tùy bật cười, thanh âm lạnh nhạt, ánh mắt đùa cợt: “Ai nói người khác thích tôi thì tôi nhất định phải đáp lại? Vậy tôi phải thích bao nhiêu người đây chứ?”
Nụ cười của anh ta cực kỳ bình tĩnh, cũng không có chút khinh bỉ coi thường nào, thậm chí có thể nói là ưu nhã đẹp mắt, ngay cả độ cong ở khóe môi cũng vô cùng hoàn mỹ, nhưng càng bình tĩnh lạnh nhạt thế này thì lại càng khiến người ta cảm thấy anh ta không thèm đặt mình vào mắt.
Sắc mặt Kỷ Lăng trắng bệch, cắn môi, cứ như không chịu chấp nhận sự thật mà nhất quyết phải có một đáp án mới được: “Tên Ninh Ngọc kia chỉ là một tên dân đen, có gì đáng cho anh thích chứ? Em có chỗ nào không bằng anh ta?”
Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-song-lai-deu-yeu-toi/1185029/chuong-19.html