Chương trước
Chương sau
Edit by Đóa Sen Nhỏ

●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬●

Du Chiêu có thể cảm giác được đó là trán của Bạch Kiều.

Bởi vì phần tóc vô cùng lộn xộn trên trán đâm vào sau cổ hắn...... Rất ngứa!

Hắn thử nhúc nhích, miễn cưỡng tránh được tóc mái ai đó đang quấy rối. Nhưng rất nhanh hắn lại nhận ra thứ đắp trên trán phiền toái hơn so với tóc mái.

Vì Bạch Kiều nghiêng đầu, khăn chườm vốn đắp lên trán anh theo đà trượt khỏi trán, chen ngay giữa Bạch Kiều đầu và lưng của hắn. Khăn ướt sũng rất nhanh thấm ướt áo sơ mi đơn bạc của hắn.

"......"

Du Chiêu thầm than một tiếng, khẽ quay đầu nhìn một chút. Sau khi xác nhận người sau lưng đã ngủ say mới thận trọng trở mình. Đầu tiên hắn lấy khăn chườm ướt ra, sau đó nằm xuống một lần nữa.

Lần này hắn đối mặt với Bạch Kiều.

Dù sao Bạch Kiều bảo hắn ngủ nghiêng cũng không có quy định nghiêng trái hay phải!

Hắn lắc lắc khăn lông bị nhiệt độ cơ thể làm ấm lên giữa không trung. Sau khi khăn lạnh đi thì lần nữa đắp lên cho Bạch Kiều, thuận tiện sửa sang lại một chút tóc lộn xộn rối tung trên trán cho anh.

Nhưng là Bạch Kiều cũng không cảm kích, tựa hồ cảm thấy bị quấy rầy lúc ngủ, trong lúc mơ màng anh không kiên nhẫn nhíu nhíu mày lại. Anh cúi đầu, cả người vùi vào trong ngực người trước mặt, tiện thể đem khăn mặt cũng chen ở trước người Du Chiêu.

Sau khi phía sau áo sơ mi bị ướt, phía trước cũng không thể may mắn thoát khỏi gian nguy.

Du Chiêu cuối cùng cũng nhận ra: hóa ra Bạch Kiều nói tướng ngủ mình không tốt là thật!

Bên dưới lớp chăn mền, một cái chân của Bạch Kiều không biết đã nâng lên từ lúc nào, đặt ngay trên đùi Du Chiêu.

Cơ thể Du Chiêu hơi cứng lại.

Một bắp đùi thon dài nằm ngang bên chân mình, mặc dù không nặng nhưng vị trí rất nguy hiểm.

Du Chiêu rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình cao lên từng chút. Hắn như bị một lò sưởi bao vây lấy, hoặc là bị Bạch Kiều lây bệnh cảm, nếu không làm sao hắn lại cảm thấy càng ngày càng nóng chứ?

Hắn cực kỳ thận trọng nhét bàn tay vào trong chăn, định đẩy chân Bạch Kiều gác lên chân của mình xuống dưới. Hắn vừa mới đụng đến mục tiêu, cả người hắn lại cứng đờ.

Bàn tay hắn chạm đến một cảm giác mềm mịn. Hắn đột nhiên ý thức được trước đó Bạch Kiều cởi quần nằm trên giường!

Khuôn mặt Du Chiêu cấp tốc đỏ lên, tay giống giống như bị chạm phải dòng điện, lập tức rụt trở về.

Khăn chườm ẩm ướt còn đắp trên người hắn, bởi vì động tác nhanh chóng của nên rớt bị khỏi ngực hắn. Một làn gió len lỏi vào giữa hai người khiến áo sơ mi ướt át trở nên lạnh. Nhiệt độ cơ thể giảm cũng làm cho não Du Chiêu tỉnh táo hơn.

Hắn cứng ngắc nằm một hồi, nhiệt độ cơ thể từ đầu đến cuối cũng không hạ xuống. Hắn chỉ có thể vén chăn lên đứng dậy, đứng trước giường ngồi một hồi. Hắn đợi nhiệt độ cơ thể giảm xuống rồi nằm xuống lại

Lần này ngay cả chăn mền hắn cũng không cần.

Hắn cũng không tin bị quấn trong chăn mền như vậy mà Bạch Kiều còn có thể gán chân lên đùi hắn!

Sự thật chứng minh, có chăn mền trở ngại, Bạch Kiều xác thực không thể lại gác chân!

Du Chiêu hài lòng, đắp chăn của mình, nằm ngủ sát bên một cái kén tằm.

Kiệt tác của hắn dẫn đến sáng ngày hôm sau, Bạch Kiều bị nóng đến tỉnh lại.

Anh giống như mới được vớt ra từ bên trong lồng hấp, toát ra một thân mồ hôi, ngay cả hít thở còn kém chút không ra hơi.

Anh mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt là xương quai xanh tinh tế, lồng ngực chập trùng, tiếng hít thở có quy luật từ đỉnh đầu truyền đến.

Bạch Kiều rất khó chịu nhúc nhích: "Ưm, mấy giờ rồi......"

Nói xong thì lông mày anh nhíu lại, bởi vì anh phát hiện vừa nãy mình nhúc nhích cũng không có xê dịch chút nào!

Có một cái tay nằm ngang trên người anh, hạn chế anh hành động.

Anh di chuyển tầm mắt, nhìn cánh tay trên người một chút, lại nhìn từ cánh tay lên, nhìn thấy một gương mặt gần trong gang tấc.

Gương mặt kia bị khăn chườm che hơn phân nửa, chỉ để lại cái mũi và miệng dùng để hô hấp.

Anh vô ý thức đưa tay sờ trán mình, trơn nhẵn.

Nếu anh nhớ không nhầm, cái khăn chườm này lúc ngủ hẳn là ở trên trán của mình!

Làm thế nào nó lại chạy đến đỉnh đầu Du Chiêu?

Anh đánh giá một chút khoảng cách giữa hai người, hơi trợn tròn mắt.

Thế mà anh tỉnh lại ngay trong ngực Du Chiêu?

Du Chiêu thật sự trông coi anh cả một đêm!

Loại cảm giác này, vừa mới mẻ vừa vi diệu.

Anh nhịn không được mím môi cười, giãy giụa đưa tay thoát khỏi tấm chăn, chọc chọc Du Chiêu, nói: "Này, tỉnh lại đi!"

Giấc ngủ của Du Chiêu rất nông, lúc anh cử động đã tỉnh, chỉ là không nguyện ý mở mắt.

Bây giờ Bạch Kiều dùng tay quấy nhiễu hắn, hắn không muốn động cũng không được.

Động trước chắc chắn là đôi mắt, là mở híp mắt.

Vừa mở mắt nhìn thấy người bị hắn giam cầm trong lòng. Đôi mắt thanh tịnh, sóng mũi thật cao, cái trán bị mồ hôi thấm ướt, trơn nhẫy. Bởi vì liên quan đến góc nhìn, anh ngẩng đầu nhìn mình thế này khiến Du Chiêu sinh ra một loại ảo giác bọn họ vốn nên là người yêu.

Hắn lập tức bị ý nghĩ vừa xuất hiện của mình dọa đến, cả người sửng sốt.

"Cậu sao thế? Ngẩn ngơ cái gì?"

Bạch Kiều không kịp chờ đợi muốn đạp chăn ra, anh nóng muốn chết.

Nhưng chân anh mới vừa hơi động đậy, Du Chiêu đột nhiên nói: "Đừng nhúc nhích!"

"...... Hả?"

Bạch Kiều vô tội lại mờ mịt.

Không nhúc nhích thì làm sao anh rời giường?

Ánh mắt Du Chiêu quái dị nhìn chằm chằm anh, lông mày hắn càng nhíu chặt lại. Sau một lúc im ắng đối mặt, hắn bỗng nhiên đứng dậy, chân đạp xuống đất, đi vào nhà vệ sinh với đôi chân trần.

"Này, cậu mang dép vào đã!"

Bạch Kiều vừa mới nói xong, người đã tiến vào phòng vệ sinh.

"......"

Anh vén chăn lên ngồi dậy, sững sờ nhìn phương hướng nhà vệ sinh, một lúc lâu sau lại không tim không phổi ngáp một cái thật dài.

Sau khi anh ngủ một đêm, nhiệt độ cũng đã hạ xuống. Nhưng khi bất chợt rời giường, đầu anh vẫn đau dữ dội. Anh ngồi lại ở trên giường một lúc, mới mang dép lê đi đến bồn rửa tay.

"Dép tôi đặt ngoài cửa cho cậu, ra nhớ mang vào."

"......"

Bạch Kiều nói với người trong phòng vệ sinh một tiếng, xoay người cầm bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Phòng vệ sinh và bồn rửa tay trong túc xá được tách ra, hai bên không liên quan tới nhau.

Bạch Kiều rửa mặt xong, sợ không kịp thời gian nên cũng chỉ đơn giản dùng khăn mặt lau sơ một chút rồi thay đồng phục.

Chờ hắn làm xong là đã có thể đi đến lớp học nhưng người trong phòng vệ sinh vẫn chưa ra.

Hắn nhìn thời gian, cách tiết tự học buổi sáng còn có một chút thời gian, cũng không có vội vã thúc giục.

Ba phút sau, Du Chiêu bước ra, nhìn thoáng qua người ngồi bên giường chờ hắn, không nói lời nào bắt đầu rửa mặt.

Du Chiêu rất khẩn trương.

Cơ thể hắn khô nóng, tắm nước lạnh cũng không hoàn toàn hạ xuống.

Nếu như đêm qua cơ thể nóng lên hắn chưa tìm được nguyên nhân, như vậy buổi sáng hôm nay một nơi nào đó có phản ứng, hắn vẫn không hiểu thì hắn đã sống vô dụng mười mấy năm!

Bạch Kiều với hắn mà nói rất đặc biệt, việc này trước kia hắn đã biết rõ.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ quan hệ của hai người đến phương diện kia. Hắn cũng biết Bạch Kiều đối tốt với hắn không có bất kỳ tâm tư mập mờ gì.

Hắn cho là mình vẫn luôn duy trì thanh tỉnh.

Nhưng hiện thực cho hắn một bạt tai.

Một hiện thực không thể trốn tránh, vào ngay buổi sáng hôm nay bày ra trước mặt hắn.

Lúc hắn ôm Bạch Kiều khi tỉnh lại, cơ thể hắn có phản ứng!

Hắn có phản ứng với Bạch Kiều!

Vì sao?!

Bắt đầu từ lúc nào?

Chính hắn cũng không biết!

Bạch Kiều nghĩ như thế nào? Vừa mới trên giường...... Anh có nhìn ra cái gì không?

Vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện trong đầu Du Chiêu, hắn hứng lấy nước lạnh tạt lên mặt mình, để cho mình bảo trì thanh tỉnh.

"Này!"

Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh khiến toàn thân hắn cứng đờ.

Không biết từ lúc nào Bạch Kiều đã đi tới nhặt đôi dép trước đó ném ở cửa phòng vệ sinh, "Chân cậu không lạnh hả? Cậu muốn nếm thử hương vị thuốc cảm pha nước?"

Hiện tại đã vào thu, mặc dù nhiệt độ không quá thấp. Nhưng sàn nhà luôn luôn lạnh hơn một chút. Chân trần cứ giẫm trên sàn nhà như thế thì khỏe đến mấy thân thể cũng không chống đỡ nổi.

Du Chiêu cúi đầu nhìn đôi chân mình ngay cả tất cũng không mang, thản nhiên nói: "Không có việc gì."

Bạch Kiều nói: "Chờ cậu có việc thì trễ rồi, mau mang vào."

"......"

Dưới sự đốc thúc của Bạch Kiều, Du Chiêu mang dép lê vào. Mặc dù hắn cảm thấy đợi lát nữa còn phải đổi giày thể thao, hiện tại mang dép lê thì không cần thiết lắm.

Nhưng xem ra với Bạch Kiều, cái gì đều không thể quan trọng hơn so với sức khỏe.

Nhất là buổi tối hôm qua sốt một trận, tư vị kia thực sự không dễ chịu chút nào.

"Đúng rồi, đêm qua......"

"Không cần cám ơn."

Du Chiêu vội vàng trả lời một câu, lách qua Bạch Kiều về phía giường mình thay quần áo.

Bạch Kiều: "......"

Anh muốn hỏi tối hôm qua mình có quấy rầy đến hắn hay không.

Du Chiêu có ngủ ngon giấc hay không?

Ánh mắt của anh theo Du Chiêu đến tủ quần áo, lúc thấy hắn lấy đồng phục ra, khó hiểu nói: "không phải cậu vừa mới thay đồ sao?"

Chẳng lẽ anh nhớ lầm?

Không nên nha!

Tay lấy đồng phục của Du Chiêu dừng lại rồi nhét đồng phục vào. Anh lén lút lấy đôi giày thể thao phiên bản giới hạn ở tủ giày phía dưới ra.

Bạch Kiều: "......"

Người này sáng hôm nay thật sự là...... Kỳ kỳ quái quái.

Lúc tự học buổi sáng, Du Chiêu úp mặt xuống bàn học ngủ bù. Bạch Kiều một bên học từ mới, một bên vụng trộm quan sát hắn, thầm nghĩ: quả nhiên Du Chiêu tối hôm qua ngủ không ngon!

Anh áy náy, suy nghĩ làm sao nói cảm ơn với Du Chiêu.

Sau khi hết tiết, anh đi xếp hàng mua bữa sáng như thường lệ. Lúc trở về phát hiện, đứa con trai A14 không biết lúc nào lại xông vào lớp bọn họ, đang ngồi ở vị trí của anh "quấy rối" bạn cùng bàn của anh.

Anh từ cửa sau đi vào, "Cậu đừng quấy rầy cậu ấy. Tối hôm qua cậu ấy ngủ không ngon, để cậu ấy ngủ một chút đi."

Trịnh Mãn Ân hiếm khi cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Kiều: "Không phải đâu, anh Chiêu hình như hơi phát sốt."

"Phát sốt?"

"Đúng vậy, không tin cậu sờ một cái xem?"

"......"

Bạch Kiều thật ra đã tin.

Hắn để bữa sáng lên bàn, vừa mới đưa tay, người nằm sấp trên bàn đột nhiên mở mắt. Cảm xúc phức tạp nhìn anh một cái, lại nghiêng đầu sang một bên khác.

"......"

Có ý gì? Không cho sờ?

Anh đưa tay sang bên kia, tay đè xuống đầu Du Chiêu, thuận lợi sờ lên trán hắn.

Du Chiêu: "......"

"Hơi nóng." Bạch Kiều nhíu mày: "Buổi sáng còn rất tốt, làm sao đột nhiên phát sốt?"

Anh dừng một chút, thì thầm nói: "Không phải bị tôi lây đấy chứ?"

Trịnh Mãn Ân nói: "Tối qua các cậu làm cái gì? Làm sao còn lây bệnh?"

Bạch Kiều: "Cũng không làm cái gì, chỉ cùng một giường."

Hà Kiêu tới bên cạnh lấy bữa sáng, nghe nói như thế sửng sốt một chút, bắt lấy trọng điểm: "Các cậu ban đêm...... Ngủ chung một cái giường?"

......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.