Edit by Đóa Sen Nhỏ
Vết thương của Bạch Kiều chỉ lộ ra trong chốc lát, mặc xong áo thun thì không nhìn thấy nữa. Anh chỉnh lại vạt áo, quay đầu nói: "Sao thế?"
Du Chiêu tiến lên một bước, đưa di động đưa cho anh: "Có điện thoại."
Cuộc gọi đến đã ngừng. Bạch Kiều nhận lấy nhìn một chút. Bên trong ghi chép cuộc gọi cho thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Cố Thi gọi tới.
Anh nói một câu cảm ơn với Du Chiêu, gọi lại cho Cố Thi.
"Con ở nhà, không có việc gì đâu...... Mới vừa tắm xong!"
"......"
"Không cần, mẹ không cần về, chuyện ăn uống tự con có thể giải quyết. Buổi chiều con về trường học rồi, mẹ đừng lo lắng cho con."
"......"
"Con biết rồi. Mẹ làm chuyện của mẹ đi. Con cúp điện thoại không làm phiền mẹ nữa."
Bạch Kiều vừa nghe điện thoại vừa sửa sang lại quần áo. Khi anh nói điện thoại xong, phòng ngủ cũng đã gọn gàng trở lại.
Anh cầm quần áo bẩn chuẩn sang phòng giặt quần áo sát bên, quay đầu phát hiện người đứng tại cửa còn nhìn chằm chằm anh.
Bạch Kiều bị hắn nhìn đến sững sờ: "Sao thế?"
Ánh mắt Du chiêu rơi vào eo của anh. Đột nhiên hắn tiến lên, xốc áo thun có chút rộng rãi của anh lên, khiến vết bần tím trên eo một lộ ra lần nữa.
"!!?"
Bạch Kiều bất ngờ không kịp phòng bị, hô hấp cũng ngừng một nhịp.
Du Chiêu hỏi: "Không đau sao?"
Bạch Kiều cúi đầu nhìn theo một chút, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-occ-da-to-tinh-tui/3509280/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.