Sau khi Du Chiêu đưa đồ ăn cho anh thì xoay người ra khỏi con hẻm, vừa đi vừa nhét tai nghe vào lỗ tai. 
"......" 
Vẻ mặt Bạch Kiều phức tạp nhìn bóng lưng trúc mã rời đi, lại nhìn thanh snickers trong tay mình. 
Sao người này lại mang theo thứ đồ chơi này trong người? 
Dáng vẻ thở hổn hển của anh khi nãy giống Lâm Đại Ngọc hay giống Hứa Tiên? Tại sao lại cho anh snickers? 
Anh nhìn yếu đến vậy sao? 
...... Bỏ đi, có ăn là tốt rồi. 
Anh mở gói snickers hai ba lần, cắn một cái cả nửa thanh, nhai hai lần cảm thấy mùi vị chẳng ra sao cả, miễn cưỡng nuốt xuống, nhìn bóng người đã rời khỏi đầu ngõ, 
Bạch Kiều nói: "Cậu ta đi rồi à?" 
Trịnh Mãn Ân: "Anh Chiêu vậy đó, xưa nay anh Chiêu không đụng vào mấy chuyện dọn dẹp chiến trường này." 
"...... Cậu ta cũng là do cậu dùng tiền mời đến sao?" 
"Không phải." Trịnh Mãn Ân nói: "Tôi với anh Chiêu là bạn từ hồi bé, anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn." 
Vẻ mặt cậu tự hào, Bạch Kiều qua loa kéo dài giọng 'à' một tiếng. 
Nghĩ cũng phải, loại đẳng cấp như Du Chiêu hẳn là có tiền cũng không mời được. 
Từ nhỏ đến lớn Bạch Kiều đã đọc qua không ít tiểu thuyết, trong truyện có đủ loại miêu tả về nam chính và nhân vật phản diện, tóm lại là người giống Du Chiêu phải là vai diễn đấu trí với nam chính mới đúng, có nhan sắc có khí chất...... Nếu như hắn không đem theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-occ-da-to-tinh-tui/3088538/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.