Chương trước
Chương sau
Bạch Kiều chớp mắt mấy cái, vì để xác định tin tức nên hỏi một chút: "Cậu đi thư viện khi nào?"

Du Chiêu nói: "Hai ngày trước."

"......"

Đi thật?!

Nếu đi thật, người chứng kiến sẽ không nhìn lầm.

Du Chiêu gặp Lục Tiểu? Còn cười cười nói nói?

Bạch Kiều nghĩ thầm: Bọn họ cũng đã kết nối rồi, mình còn có thể làm gì nữa?

Nhị Bát an ủi nói: 【 Gặp nhau không có nghĩa là kết nối.】

"......"

【 Tôi cảm thấy chúng ta có thể cứu vớt lại một chút.】

Bạch Kiều: →_→

Mấy câu "cần cậu làm gì" anh đã nói mệt rồi.

Bạch Kiều nhìn về phía người chứng kiến, có người ở phía sau đám người đột nhiên trừng lớn mắt: "Tại sao lại là mày?"

Theo giọng nói nhìn sang, Bạch Kiều biến sắc.

How are you? Tại sao lại là mày?

How old are you? Tại sao luôn là mày?

Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Bạch Kiều liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không thèm phản ứng.

Bạch Thịnh lập tức khó thở, muốn lao từ trong đám người ra, bị Khang Tuyển Trạch nhìn, lại lui về.

Khang Tuyển Trạch hỏi: "Quen biết?"

Bạch Thịnh gật đầu.

"Không biết, cảm ơn." Bạch Kiều xì một tiếng, lách qua đám người định trực tiếp bỏ đi.

Lối vào KTV rất rộng, trừ phi đám người này tay cầm tay đứng xếp hàng thì cũng không chặn được đường.

Nhưng mỗi người có con đường riêng, người khác cứ phải đi cùng bên với mình, cái này rất không có đạo đức.

Để đàn em chặn đường, Khang Tuyển Trạch vô cùng kiêu ngạo nói: "Nói cho tao nghe, mày và Lục Tiểu có quan hệ gì?"

Anh ta chĩa mũi nhọn nhắm vào Du Chiêu.

Bạch Kiều đưa mắt về phía hắn.

Không thể không nói, Khang Tuyển Trạch thân là nam chính, giá trị nhan sắc vẫn online.

Anh ta là con lai, ngũ quan thâm thúy, nhất là đôi mắt kia, hốc mắt còn sâu hơn một chút so với người bình thường. Nhìn chằm chằm vào người khác như thế này thật sự rất có lực uy hiếp.



Nhưng mà Bạch Kiều không chịu thua, anh nhìn ánh mắt của Khang Tuyển Trạch và những người đang gây khó dễ cho bọn họ, âm thanh lười nhác nói: "Chó ngoan không cản đường! Làm phiền nhường đường một chút?"

"......"

Đám người này đã quen diễu võ giương oai ở trường đã quen, làm sao có ai đối xử với họ như thế.

Bọn họ đầu tiên là ngẩn người, một lát sau kịp phản ứng: "Mẹ mày! Mày nói ai là chó!"

Bạch Kiều vẻ mặt vô tội: "Tao nói cản đường là chó đó."

"Mày......"

Người kia tức giận nhướng mày, trực tiếp lao đến.

Người còn chưa tới, tay đã đưa ra, có vẻ là muốn nắm lấy cổ áo Bạch Kiều.

Bạch Kiều khổ não.

Anh nên tháo khớp cổ tay hay nên tháo khớp bả vai đây*?

*Hình như Bạch Kiều đang nói đến một môn võ Trung Quốc có tên Tá Cốt Thuật (tháo xương thuật). Đây là sự kết hợp giữa chấn thương chỉnh hình Y Học Cổ Truyền Trung Quốc với võ thuật. Nói chung là nó có khả năng làm trật khớp đối thủ hoặc cũng có thể dùng để điều trị nắn chỉnh khớp luôn ấy.

Không đợi anh ra quyết định, bóng đen lóe lên trước mắt, chân nhấc lên rồi hạ chân xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau, người vừa mới còn hung hăng khí thế ngã chổng vó.

"......"

"......"

Ánh mắt Bạch Kiều đưa lên rồi lại hạ xuống, anh nhìn chân Du Chiêu trở về chỗ cũ, thầm nghĩ: Chân dài là đỉnh nhất! Đá người lại càng nhanh chóng!

Du Chiêu lạnh lùng mở miệng: "Chó ngoan không cản đường."

Cũng cùng một câu nói, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại có sức uy hiếp cao hơn Bạch Kiều.

Khang Tuyển Trạch híp mắt: "...... Mày là Du Chiêu?"

Những người khác sững sờ.

Du Chiêu?

Đệ nhất bảng danh nhân ở trường, là Du Chiêu lớp mười một ban mười ba kia?

Một đám người hai mặt nhìn nhau.

Người tên Du Chiêu này bọn họ từng nghe nói qua, nhưng cho tới nay chưa từng gặp được người thật!

Nghe nói đây chính là nhân vật độc ác giết người không chớp mắt!

Người mới vừa rồi còn nghĩa khí muốn thay anh em báo thù, nắm đấm đã siết chặt lại lặng lẽ thu vào.

Bạch Kiều nhìn động tác lén lút của bọn họ, lắc đầu cảm thán.

Thế đạo này, danh tiếng quan trọng hơn nhiều so với thực lực!

Nhưng Khang Tuyển Trạch là nghé mới sinh không sợ hổ. Hắn thấy Du Chiêu ngầm thừa nhận, khuôn mặt trở nên dũng cảm: "Tao cho mày hai lựa chọn, một là nói cho tao biết quan hệ giữa mày và Lục Tiểu, hai là đánh thắng tao rồi ra khỏi chỗ này."

Bạch Kiều: "...... Còn tôi thì sao?"

Khang Tuyển Trạch: "......"

Khang Tuyển Trạch liếc anh một cái, lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống.

Bạch Kiều quay đầu nói với Du Chiêu: "Tôi cảm thấy cậu ta đang khinh bỉ tôi."

Sắc mặt Du Chiêu trầm xuống: "Trực tiếp đi qua hoặc giẫm lên bọn họ mà qua."

Bạch Kiều: "Vậy cậu xuống tay nhẹ một chút. Đều là học sinh. Đánh bị thương phải chịu trách nhiệm."

Du Chiêu: "Ừm."

Khang Tuyển Trạch: "......"

Những người khác: "......"

Mặt Bạch Thịnh tức giận đến xanh mét, "Có phải bọn mày quá coi thường người khác không?"

Cậu ta đặc biệt nói cho Khang Tuyển Trạch nghe.

Nhìn cậu ta đứng đó châm ngòi ly gián, cũng không dám trực tiếp nhảy ra khiêu khích, trong lòng Bạch Kiều hiểu rõ.

Xem ra Bạch Lộ Nguyên còn chưa nói với bọn họ tin mình sắp phải ly hôn.

Bạch Kiều cười: "Tao cũng muốn coi thường người khác đấy, bọn mày tránh đường đi."

Khi người chặn đường không còn, tự nhiên cũng không còn ai lọt vào tầm mắt anh.

Cuối cùng gương mặt Khang Tuyển Trạch triệt để trầm xuống.



Có người nhìn thấy sắc mặt anh ta, có lẽ không phải là lần đầu làm chuyện này, người đó lập tức giơ nắm đấm lao lên. Bạch Kiều dùng tay đón lấy nắm đấm của người đó. Anh dùng sức một chút, chỉ nghe được một tiếng trật khớp xương. Bàn tay siết thành nắm đấm cứ như vậy buông thõng xuống.

"Ah......"

Lại kêu đau một tiếng, bên trong mắt người nọ lập tức chảy cả nước mắt...... Đau quá!

Bạch kiều "A" Một tiếng, từ từ thu tay lại: "Ngại ghê, phản xạ có điều kiện."

"......"

Trong mắt Khang Tuyển Trạch lóe lên một tia kinh ngạc.

Rõ ràng anh ta không ngờ tới cái tên "tiểu bạch kiểm" yếu đuối đến gió thổi còn bay này lại có thể đánh nhau.

Xem ra bài viết trên diễn đàn trường cũng không phải không có lửa làm sao có khói.

Anh ta lâm vào trầm mặc.

"Trật khớp mà thôi. Tao giúp mày nắn lại nha?" Bạch Kiều còn nói chuyện với cái vị đang khóc kia.

Nhưng hiển nhiên người kia cố chấp với ý niệm "đầu có thể rơi, máu có thể chảy, tôn nghiêm không thể ném", không chịu đưa tay ra.

Bạch Kiều bất đắc dĩ: "Thế thì đến bệnh viện đi. Vậy bọn tao có thể đi......"

Anh còn chưa hỏi xong, Du Chiêu đã đi ra ngoài.

"...... Chưa?"

Khang Tuyển Trạch không nói có thể cũng không nói không thể. Những người khác nhìn lão đại của mình, lại nhìn Du Chiêu đã đi ra KTV, cuối cùng cũng không cản Bạch Kiều lại.

Bạch Kiều nhíu mày, nhanh chân đuổi theo Du Chiêu.

Ngay khi bọn họ rời khỏi KTV, tiếng bước chân ngay ngã rẽ trên hành lang dồn dập tới gần.

"Đậu mẹ mày, thằng nào con nào dám đụng đến anh em tao!"

Người lọt vào tầm mắt đầu tiên là Trịnh Mãn Ân vừa chạy vừa quát. Cậu chú ý đến Khang Tuyển Trạch còn đang ngẩn người ngay lập tức, không nói hai lời liền đấm một đấm chào hỏi!

"Này, từ từ!"

Bạch Kiều quay lại khi nghe thấy giọng nói. Tay Nhĩ Khang còn chưa kịp đưa ra thì phía trước đã "bộp" một tiếng. Mặt của Khang Tuyển Trạch đã nghiêng qua một bên.

"......"

Mọi việc diễn ra quá nhanh, tất cả mọi việc đều kinh hãi.

Khang Tuyển Trạch bị đánh?

Anh Tuyển của bọn họ bị đánh!

Còn bị đánh vào mặt!

Lại có người dám đánh anh Tuyển của bọn họ?

Chính Khang Tuyển Trạch cũng không hề nghĩ tới, lại có người dám đánh mặt của mình. Anh ta tức giận trừng mắt, đấm trả lại một cú thẳng vào mũi Trịnh Mãn Ân. Trịnh Mãn Ân ngã ra phía sau, ngã lên người Hà Kiêu đang ở phía sau xông lên.

Hà Kiêu phát huy trọn vẹn ưu thế 1m85 của mình, bước lên một bước lớn, đá một cước về phía Khang Tuyển Trạch. Có điều lần này anh Tuyển đã có chuẩn bị, miễn cưỡng chặn lại.

Bạch Kiều "đệch" một tiếng, đang muốn xông lên, một cơn gió lướt qua bên tai, có người xông lên nhanh hơn anh!

"......"

Nhìn một đám người hỗn chiến ở hành, Bạch Kiều thầm than: mâu thuẫn lúc này càng lớn!

Anh vừa cảm thán, vừa không do dự lao vào.

Nửa tiếng sau, đến cục cảnh sát làm khách.

Trong phòng thẩm vấn, một đám người mặt mũi sưng vù ngồi xổm.

Bạch Kiều ngồi trước một cái bàn dài, thái độ vô cùng nghiêm túc lấy khẩu cung.

Từng làm qua cái nghề này, anh hiểu sâu sắc sự khó khăn của cảnh sát nhân dân. Lúc này cần nhất là sự phối hợp phối hợp đó!

Một vị cảnh sát nữ nói: "Tại sao đánh nhau?"

Bạch Kiều nói: "Cháu cũng không biết nữa ạ. Bọn cháu bị đánh. Bọn cháu đi hát Karaoke bình thường, lúc đi ra bị ngăn lại ở hành lang. Chưa nói hai câu thì bọn họ đã muốn đánh người. Bọn cháu chỉ bất đắc dĩ phản kháng lại."

Nữ cảnh sát nhìn hai nhóm người chia ra ngồi xổm trong góc tường. Mặt mũi đều bầm dập, hai người ngồi trên bàn dài là hai người duy nhất không bị thương.

Nói bọn họ bị đánh? Thật sự không đáng tin!

Nhưng trừ hai người bọn họ, những người khác đánh chết cũng không chịu mở miệng.

Nhất là Khang Tuyển Trạch, bảo anh ta ngồi thì anh ta ngồi ngay trong góc. Anh ta cũng không giao nộp điện thoại, còn uy hiếp cảnh sát, không có bộ dáng sợ hãi gì.

So sánh ra, thái độ của Bạch Kiều thật đúng là dễ khiến cho người ta thiên vị.



Nữ cảnh sát vừa làm đơn, vừa nói: "Bất kể thế nào, đánh nhau là không đúng. Trước tiên mấy đứa ở lại đây đợi, đợi người lớn trong nhà đến đón.

"Đừng mà!" Bạch Kiều lập tức lo lắng: "Người nhà của cháu bộn bề công việc, không tới được."

Khoảng thời gian này Cố Thi đã đủ phiền lòng, anh cũng không thể thêm chuyện này nữa!

"Chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định. Chuyện bây giờ không rõ ràng lắm. Không có người tới đón, không thể thả mấy đứa đi." Nữ cảnh sát chính trực nói.

"Vì phụ nữ."

Du Chiêu ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.

Nữ cảnh sát: "......"

Bạch Kiều: "......"

Thật sự là lời không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi!*

*Nguyên văn 语不惊人,死不休 (Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu). Đây là một câu thơ của Đỗ Phủ. Ở đây mấy bồ có thể hiểu là Du Chiêu nói cái gì đó rất sốc đồ ấy.

Du Chiêu nói thêm: "Lục Tiểu."

Bạch Kiều hơi giật mình, lập tức phản ứng kịp: "À đúng, Lục Tiểu, là vì Lục Tiểu!"

Nữ cảnh sát nói: "Lục Tiểu là ai?"

"Lục Tiểu là một cô bé học cùng trường với bọn cháu. Cái người bên đó......" Bạch Kiều chỉ vào Khang Tuyển Trạch: "Chắc là có ý với cô bé Lục Tiểu đó. Bạn học của cháu lần trước có nói chuyện hai câu với cô bé ấy ở thư viện rồi bị cậu ta biết được. Hẳn là cậu ta hiểu lầm gì đó nên mới tìm tới bọn cháu gây phiền phức......"

"Mẹ mày nói nhảm cái gì đó!"

Nghe thấy "có ý với Lục Tiểu", Tuyển đại thiếu cao ngạo tuyệt đối không thừa nhận!

Nhưng thái độ của anh ta vô cùng khiến người ta phản cảm, nữ cảnh sát trách mắng: "Không hỏi cháu thì cháu chen miệng vào làm gì!"

Khang Tuyển Trạch: "......"

Nữ cảnh sát nhìn về phía Du Chiêu: "Nếu đã biết thì sao lúc đầu không nói?"

Bạch Kiều đoạt lời nói: "Chắc tại chuyện này quá trẻ trâu, nói không nên lời."

"......" Lông mày nữ cảnh sát nhíu lại: "Thật sự rất trẻ trâu...... Điền cái này trước đã.". Ngôn Tình Ngược

Đây là tờ khai thân phận, Bạch Kiều ngoan ngoãn nhận lấy, lưu loát ghi tên của mình. Nữ cảnh sát lại đưa một tờ khác cho Du Chiêu, lúc nhìn đi chỗ khác vô tình nhìn thoáng qua, nhìn thấy tên mà Bạch Kiều viết có hơi ngẩn người.

Họ Bạch, mười bảy tuổi, học sinh của Bắc Hải nhị trung......

Bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó: "Cháu là Bạch Kiều?"

"......"

Không phải lúc vừa đến cục Cảnh sát đã báo tên rồi sao?

Mặc dù không hiểu cho lắm, Bạch Kiều vẫn gật đầu.

Nữ cảnh sát lại hơi giật mình: "Bạch Diệu...... Có quan hệ gì với cháu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.