Gã kia nghe thế liền khinh miệt nói: “Chẳng qua chỉ là một con kiến phàm nhân, vậy mà cũng dám như thế!”
Nói xong, cổ tay gã khẽ nhúc nhích, một đạo hồng quang đánh lên người Ôn Ngọc.
Mặt Ôn Ngọc trắng bệch, đau đớn khiến cả người phát run, nhưng hắn cũng cực kì kiên cường, không rên lên một tiếng, chỉ cắn răng chống cự.
Gã thấy thế, khinh thường cười nhạo một tiếng, rồi liên tiếp tạo vài pháp ấn đánh lên người Ôn Ngọc.
“Quả thực không biết điều, nếu ngươi có thể giao đồ ra, cũng không cần phải chịu khổ, nếu ngươi lại không nói, nỗi khổ luyện hồn này, có thể làm ngươi hồn phi phách tán, muốn chuyển thế cũng không được.”
Hiện giờ Ôn Ngọc chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi, nào chịu nổi hình phạt đánh vào hồn phách.
Dù cho hắn vững tâm đi chăng nữa, cũng không thắng nổi bản năng thân thể mà trực tiếp hôn mê.
Tiêu Cảnh đứng cạnh lòng nóng như lửa đốt và giận dữ, đôi mắt u ám nhìn mấy gã tu sĩ kia, nhưng lúc này không biết tại sao, vô luận y cố gắng thế nào cũng không thể đụng tới đối phương, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tiểu sư tôn bị tra tấn.
“Sư huynh, phàm phụ (*) và hài tử ta đã bắt trở về.”
(*) phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng, phàm nhân: kẻ phàm tục.
Ôn Ngọc mơ màng trong đau đớn mà khôi phục thần trí, liền nghe được lời nói như sét đánh giữa trời quang này.
Hắn vội vàng giãy giụa bò dậy, quay đầu nhìn lại, liền thấy một gã tu sĩ áo xám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-nhat-duoc-kich-ban/1337534/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.