“Ngươi cũng thật có khí phách”. Hắc Bào Lão Tổ giận dữ cười nhạo, thần thức của lão sớm đã quét hết Tĩnh Bình Phong, biết được nơi này không có một bóng người: “Đáng tiếc, sư tôn không có cốt khí kia của ngươi đã bỏ lại ngươi chạy một mình rồi.”
Những lời này đụng chạm tới nỗi lòng thầm kín của Tiêu Cảnh, màu mắt y tối sầm, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng mơ ta nói ra tung tích của sư tôn.”
“Tiểu tử này, ngươi, đúng là trung thành với hắn, đáng tiếc, lại không biết sư tôn mình là hạng người gì!” Hắc Bào Lão Tổ phẫn nộ quát.
Lão vô cùng tức giận (*),thanh tuyến hàm chứa linh lực, chấn khóe môi Tiêu Cảnh chảy máu, nhưng Tiêu Cảnh lại chỉ lau khóe miệng, không rên một tiếng.
Hắc Bào Lão Tổ thấy Tiêu Cảnh kiên cường như thế, lại lo lắng lỡ tay bóp chết y, chỉ đành giảm lực đạo, đổi thành siết vai y: “Tiểu tử, sư tôn ngươi cũng chỉ biến ngươi thành con cờ, dùng xong thì vứt, hắn an bài ngươi làm việc này, lại có chỗ nào nghĩ cho ngươi, ta thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một tên sư phụ vô tình như thế, nhưng tiểu tử ngươi lại một mực trung thành.”
Tiêu Cảnh mím môi không trả lời.
Hắc Bào Lão Tổ cười lạnh: “Ngươi thật cho rằng không có ngươi ta tìm không được hắn sao, ta chỉ không muốn bỏ nhiều sức lực cho việc này, tiểu tử, nếu ngươi nguyện ý nói ra, ta có thể tha mạng cho ngươi.”
“Không thể.” Ánh mắt Tiêu Cảnh nhịn không được liếc về một nơi nào đó cách xa Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-nhat-duoc-kich-ban/1337483/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.