—Hề Tương Lan đần thối cả người— 
Một lúc lâu sau. 
Hai chân Hề Tương Lan đã tê rần, ảo cảnh ‘Phùng Đào Hoa’ vẫn cứ thế chẳng thay đổi miếng nào. 
Ba người trố mắt nhìn nhau. 
Liễu Trường Hành khéo léo nói: “Tuyệt Nhi, còn cần chờ nữa không?” 
Hề Tương Lan nghẹn họng. 
Y cẩn thận nhớ lại, lúc nãy hình như Tuân Nương vì mở trận pháp mà ói cả miệng máu, sợ là rất khó để mở trận pháp này từ bên ngoài. 
Thịnh Tiêu rũ mắt ngồi tại chỗ, trên áo bào của hắn đã phủ đầy một tầng hoa đào hư ảo. 
Hề Tương Lan âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đứng lên đi tới đặt mông ngồi xuống trước mặt Thịnh Tiêu, lạnh lùng nói: “Ta mở ‘Hoán Minh Nguyệt’ ra, ngươi thật sự sẽ phá trận?” 
Thịnh Tiêu lời ít ý nhiều: “Có thể.” 
Hề Tương Lan biết Thịnh Tiêu sẽ không làm chuyện không nắm chắc, y nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Nhưng lần này ta phong bế linh lực của ngươi là dựa vào bản lĩnh của ta, chờ ngươi phá trận ‘Phùng Đào Hoa’ xong, có thể cho ta lại dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ phong ấn linh lực của ngươi được không?”  
Thịnh Tiêu: “…” 
May là Thịnh Tiêu gặp biến không sợ, nếu không là bị lời nói của Hề Tương Lan làm cho trợn mắt há miệng. 
Hắn thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc Hề Tương Lan lấy đâu ra gan lớn và mặt dày để phun ra mấy lời vô sỉ trơ tráo một cách đương nhiên như vậy? 
Nếu đổi lại là một người khác thì còn lâu mới đồng ý. 
“Ta sợ.” Hề Tương Lan chống tay lên đầu gối Thịnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/437640/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.