—Lễ mọn nghèo hèn, thiếp lấy hồng sa mua son môi— 
Đã qua nửa canh giờ mà Hề Tương Lan vẫn chưa về, Thịnh Tiêu không nói gì đứng dậy đi ra ngoài. 
Ứng Trác lạnh lùng nói: “Sư huynh kêu chúng ta đợi ở đây.” 
Thịnh Tiêu không quan tâm, bước ra ngoài như một cơn gió. 
Ứng Trác nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm nghiến răng ken két. 
Với bản lãnh của Hề Tương Lan sợ là đã xông lên tầng ba, Thịnh Tiêu hờ hững tìm được cầu thang dẫn lên tầng ba, muốn cất bước đi lên. 
Ba thiếu niên ngồi chờ đến gật gà gật gù trong góc tối dưới chân cầu thang, thấy vậy liền xông tới cản hắn lại. 
“Nè nè! Khoan đã! Vị đạo hữu háo sắc kia ơi!” 
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn sang. 
Ba người nọ hơi sửng sốt, bị ánh mắt rét buốt đó làm cho đồng loạt run lập cập. 
Thịnh Tiêu coi kiếm ý của Liễu Trường Hành là không khí, áo bào tung bay bước thẳng lên tầng ba. 
Ba thiếu niên trợn mắt nhìn nhau, sôi nổi cười gượng. 
“Ha ha ha ha chắc chắn đây là đại năng! Còn là Hư cảnh!” 
“Khủng bố quá đi, chắc chắn không phải do chúng ta nhát gan!” 
“Đúng đúng đúng, có khi là lên tới Đại thừa kỳ.” 
Thịnh đại năng bình tĩnh đi lên tầng ba, còn chưa đi được hai bước thì đã bị luồng kiếm ý mạnh mẽ đánh thẳng tới, tia sáng lạnh lóe lên va chạm vào tầng cấm chế phòng hộ quanh thân của Thịnh Tiêu, tạo ra vòng gợn sóng ác liệt làm chấn vỡ ly trà trên bàn thành vụn phấn.  
Ánh mắt của Thịnh Tiêu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/437635/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.