—Lan Kiều Kiều— 
Hai người nhìn nhau ‘đắm đuối’. 
“Úi…” Hề Tương Lan phản ứng mau lẹ, há miệng chỉ trích trước: “Ngươi chưa thay áo mà dám leo lên giường của ta? Quá trời lôi thôi lếch thếch, ta mắc bệnh sạch sẽ, có lòng tốt giúp ngươi thay áo, không cần cảm ơn, miễn lễ.” 
Thịnh Tiêu: “…” 
Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc, cúi đầu nhìn chỉ còn một tay áo nữa là hoàn toàn cởi áo trong ra. 
Hề Tương Lan thầm than một tiếng, bàn tay đang đặt trên vai hắn chợt bấu chặt, y sử dụng hết sức lực mình có cưỡng ép đè Thịnh Tiêu ngã nằm xuống giường. 
Màn giường bị trận gió mát thổi bay phất lên. 
Hề Tương Lan đặt mông ngồi lên bụng Thịnh Tiêu, giơ tay qua loa gom tóc dài xõa rối ném ra sau lưng, đoạn cúi người nhẹ nhàng môi chạm môi, vừa dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi khép chặt của Thịnh Tiêu rồi luồn vào, vừa lấy tay dùng sức thật mạnh xé toạc áo trong dính máu kia ra. thuyngu.wordpress.com 
Thịnh Tiêu nắm chặt gáy của Hề Tương Lan, theo phản xạ muốn nhấc đầu y lên. 
Hề Tương Lan không tình nguyện lầu bầu một tiếng. 
Thịnh Tiêu nhíu mày. 
Hề Tương Lan khi không xum xoe lấy lòng chắc chắn có chuyện, Thịnh Tiêu không cần tra hỏi cũng thừa biết người này đã lén lút làm chuyện xấu trong khi hắn thiền sâu. 
—Với lại chuyện đó còn không nhỏ, vì còn chưa vạch trần mà y đã chột dạ giãy đành đạch. 
Hai cái lưỡi đang đánh nhau túi bụi. 
Thịnh Tiêu cưỡng ép quay đầu sang để tránh nụ hôn của Hề Tương Lan, lạnh lùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/437632/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.