—Hề Tương Lan lặng lẽ nói: “Bùm.”—
Hề Tương Lan không cảm xúc nhìn chằm chằm Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu: “Muốn mắng người?”
“Không được.”
“Ờ.” Hề Tương Lan giống như cô vợ nhỏ ăn quả đắng, nhẹ nhàng vươn tay tới, thong thả nói ra: “—Đông Dung.”
Một giây sau, trong khoang thuyền nổi lên gió rét, kiếm Đông Dung bị kêu ra bất ngờ còn đang ngơ ngác ‘cạch’ một tiếng rơi vào tay Hề Tương Lan, y không hề chớp mắt chỉa kiếm vào ngay mi tâm của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu: “…”
Đông Dung: “…”
Tốc độ lật mặt của người này nhanh không kịp nhìn!
Cho tới nay Hề Tương Lan chém người đều không hù dọa hay chém bừa cho có lệ gì cả, y thật lòng muốn chém Thịnh Tiêu, lưỡi kiếm của Đông Dung cực kỳ sắc bén, cho dù người cầm kiếm không có linh lực nhưng vẫn có thể chém ra luồng linh lực xé gió kinh người.
Cấm chế hộ thân của Thịnh Tiêu phút chốc lóe lên, cưỡng ép đỡ lấy kiếm Đông Dung.
Đông Dung lại bắt đầu: “Á á á—”
Hề Tương Lan luôn không để bản thân chịu thiệt, y có thể trêu ghẹo người khác, nhưng đến lượt mình bị ghẹo thì lại thẹn quá hóa giận muốn cầm kiếm chém người.
Cảm giác bối rối như sóng vỗ trong lòng khiến y ước gì có thể nhảy quách ra khỏi thuyền, nếu có chết thì coi như tại số, nhưng trên mặt y lại không có cảm xúc gì, cầm kiếm đánh vỡ cấm chế hộ thân.
Kiếm ý của Đông Dung rét căm căm, thế như chẻ tre kề sát vào cổ của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu chợt nhấc tay đè lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/437618/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.