(thông minh quá nên giống như yêu quái)
—Hề Tương Lan đã không rõ tung tích!—
Hề Tương Lan sờ hoa tai ngọc giá rẻ trên tai mình, hoàn toàn yên tâm.
Phong Duật là người không chịu thua thiệt, lúc này lạnh lùng lên tiếng: “Tám chục ngàn.”
Hề Tương Lan cảm động quá trời, vén màn trúc lên để thưởng thức dáng vẻ anh dũng giàu sụ của đại thiếu gia Phong Duật vì y vung tiền như nước, cánh tay thò ra bên ngoài vô thức lắc lư hai lần.
Thịnh Tiêu đột nhiên lạnh mặt giật Phược Lăng.
Móng vuốt của Hề Tương Lan bị kéo về, Phược Lăng lạnh lẽo cà mạnh vào vết lằn đỏ trên cổ tay khiến y đau ‘sít’ lên một tiếng— Có lẽ y muốn giở trò xấu nhưng thất bại, vừa xoa chỗ đau vừa lén trừng Thịnh Tiêu.
Bên dưới đã gõ mõ, Thịnh Tiêu không có ý định tăng giá.
Giống như vừa rồi hắn lên tiếng ra giá chẳng qua là vì nhất thời nổi hứng.
Sau ba tiếng mõ, Ngu Đàm Hoa thuộc về Phong Duật.
Phong Duật cười hừ một tiếng như thể đã đánh thắng một trận lớn: “Dám giành với ta?”
Lúc này, có một con diễm quỷ xinh đẹp bay về, nói: “Mới nãy ngài ra giá, trên tầng ba có một cánh tay thò ra làm động tác kỳ lạ…”
Nàng không hiểu ý, giơ hai cánh tay tái xanh lên quơ qua quơ lại hai lần.
“Cứu mạng—”
Phong Duật:?
Tiếng mõ vừa dứt, Thịnh Tiêu bất thình lình đứng dậy, Phược Lăng căng chặt kéo tay của Hề Tương Lan nâng lên cao, y ngơ ngác quay lại nhìn hắn.
“Đại nhân?”
Ngón tay của Thịnh Tiêu động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/272859/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.