—Hề Tương Lan hoàn toàn tan vỡ— Trên người Thịnh Tiêu có hơi thở rất kỳ lạ. Giống như tuyết trên đỉnh núi tuyết, hoặc là hàn mai hương mát lạnh mọc sau trận tuyết lớn. Hề Tương Lan vốn đang nhìn chằm chằm vào cổ của Thịnh Tiêu, ước gì có thể cắn một phát lên đó để tiêm thuốc độc vào kinh mạch, khiến hắn hóa thành vũng máu, nhưng không biết có phải mùi hương xung quanh quá mức dễ chịu hoặc là vì phát sốt hay không, y lim dim một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, y lờ mờ cảm thấy có luồng linh lực mát lạnh lén lút chạy dọc trong kinh mạch bị tổn thương nặng nề của mình, chầm chậm xua tan cái nóng như thiêu đốt, khiến cả người y sảng khoái như đang ngâm trong làn nước ấm. Hề Tương Lan thoải mái rên hừ hừ vài tiếng, lẩm bẩm: “Ưm, nữa đi nữa đi.” Luồng linh lực kia khẽ dừng giây lát, sau đó ngoan ngoãn tiếp tục. Hề Tương Lan hài lòng vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, loáng thoáng nghe thấy có người kêu ‘Hề Thanh Phong’. Hề? Thần trí của Hề Tương Lan đang bị cơn sốt làm mơ màng lập tức bừng tỉnh. Không đúng, rõ ràng y đang tính toán chạy thoát khỏi thuộc hạ của Giải Trí Tông mà, sao tự dưng ngủ quên vậy?! Hề Tương Lan cứng ngắc cả người, cơn buồn ngủ bay sạch. Hơi thở đó còn đang quanh quẩn bên người y, cảm giác mất trọng lực vẫn còn— Cái gai kia còn đang bế y nhằm đề phòng người giấy của Phong Duật. Hề Tương Lan cảm nhận nhịp tim của đối phương, hàng mi dài khẽ rung, cố ý giả bộ còn đang ngủ, lầm bầm nói mớ: “Thịnh Tiêu…” Thịnh Tiêu dừng bước. Hề Tương Lan thân mật dụi trán vào vai Thịnh Tiêu, lại kêu một tiếng. “Thịnh Vô Chước.” Thịnh Tiêu nhìn y không chớp mắt. Hề Tương Lan được voi đòi tiên, nâng hai tay ôm quanh cổ Thịnh Tiêu, ánh mắt mơ màng như thể còn ngái ngủ, chỉ muốn ôm cổ của hắn. Quyện Tầm Phương… Quyện Tầm Phương bắt đầu bóp mạnh nhân trung. Cái cổ gần ngay trước mắt, Hề Tương Lan nhẹ nhàng cắn bể thuốc độc giấu trong kẽ răng, nước thuốc độc tràn tới giữa hai bờ môi đang khép hờ. Chỉ cần đụng nhẹ vào chỗ trí mạng ở cổ, cho dù người này có thủ đoạn thông thiên thì cũng khó lòng thoát khỏi cái chết. Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y từ từ chu mỏ sáp lại. Khi bờ môi mềm mại sắp sửa chạm vào yết hầu của Thịnh Tiêu, hắn bất ngờ nhấc tay lên, lòng bàn tay rộng lớn che miệng của Hề Tương Lan lại, còn đè mạnh xuống. Trời đất quay cuồng, hông bị ngã đè trên bậc thang, áo bào đen dày xõa tung trên đất, thật giống như vũng mực bị đổ. Hề Tương Lan mở choàng mắt ra. “Hề Tuyệt.” Thịnh Tiêu hao hết chỗ kiên nhẫn cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc nhìn xoáy vào y: “Không muốn chết, dẹp thủ đoạn của ngươi vào đi.” Hề Tương Lan: “…” Sao độ khó của cái gai này còn cao hơn cả Thịnh Tiêu vậy? Hừ hừ. Hề Tương Lan ‘ưm’ một tiếng muốn giải thích. Tay của Thịnh Tiêu càng đè chặt hơn, lòng bàn tay to lớn nóng bỏng bịt chặt môi của Hề Tương Lan, chặn hết toàn bộ lời giải thích dối trá của y vào miệng. Ánh mắt của hắn tựa gió rét lẫm liệt, không giận mà nghiêm. Quyện Tầm Phương bóp nhân trung suốt dọc đường đi, lúc này thấy Tông chủ nhà mình cuối cùng cũng đại phát thần uy, hai mắt tỏa sáng bừng bừng. “Thấy chưa?” Hắn kích động chống nạnh nói với Thượng Nguyên: “Tông chủ hết chịu nổi hắn, tức giận rồi kìa!” Thượng Nguyên tò mò nói: “Nhưng bình thường nếu Tông chủ tức giận, sẽ giáng sét đánh người mà ta?” Quyện Tầm Phương: “…” Quyện Tầm Phương vô cùng đau đớn, không muốn tin tưởng: “Im miệng!” Thượng Nguyên không hiểu mô tê gì, chỉ đành ngoan ngoãn im miệng. Hề Tương Lan bị phá chiêu, lúc này mới chịu cất thủ đoạn vào, co giãn điêu luyện gật đầu. Thịnh Tiêu quan sát y hồi lâu, dường như đang phán đoán y có nghe lời thật hay không. Nhưng hắn không nhìn ra được gì, cuối cùng buông Hề Tương Lan ra. Hề Tương Lan bị bậc thang cứng cạ đau hông, nhẹ nhàng liếm môi nuốt thuốc độc, âm thầm nghiến răng ken két. Lãng phí hai viên thuốc độc mà không thể làm rụng một sợi tóc của người này, Hề Tương Lan từ nhỏ đến lớn— Trừ Thịnh Tiêu ra, chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy. Thịnh Tiêu không để ý y nữa, xoay người tiếp tục bước lên bậc thang. Bước lên ngàn bậc thang, chùa Cô Xướng ở ngay phía trước. Chùa Cô Xướng nằm sâu trong rừng núi, kiến trúc tráng lệ nguy nga, mái hiên cong vuốt treo chuông đồng đúc hình chim, gió thổi phất qua làm phát ra tiếng chuông ngâm vang dọa lũ quỷ hoảng sợ chạy tứ tán. Hôm nay chùa Cô Xướng hiếm khi tổ chức vào giữa trưa, huống chi còn là lần đầu bày bán Tương Văn, sự kiện hiếm lạ này nếu không mua thì cũng phải tới góp mặt xem náo nhiệt, ngôi chùa Cô Xướng bỗng chốc chìm trong biển người đông nghẹt. Những vị hòa thượng ra đón khách cầm tràng hạt trên tay, gật đầu hành lễ với các vị khách. Các tu sĩ tụm ba tụm năm ở bên ngoài, có người xì xào bàn tán, có người lớn tiếng nói ra. “Này hòa thượng.” Có một tu sĩ đeo đao nói oang oang: “Các ngươi công khai bán đấu giá Tương Văn, không tính là vi phạm đạo nghĩa à? Không sợ Giải Trĩ Tông bắt đám lừa trọc các ngươi bỏ vào nồi lẩu?” Dù bị châm chọc nhưng hòa thượng vẫn ôn hòa, chắp tay niệm một tiếng a di đà phật. “Thí chủ nói đùa. Hôm nay chùa Cô Xướng bán đấu giá bức tranh của Hề Thanh Phong, không phải là Tương Văn.” Người thông minh nào có tin vào lời giải thích hoang đường này, tất cả đều cười phá lên. Tuy nói vậy nhưng vẫn là muốn vào xem náo nhiệt. Phong Duật mất kiên nhẫn đứng dưới cây quế, trong tay cầm một xấp người giấy nhỏ nhưng không có cái nào có phản ứng. Không lẽ Hề Tương Lan bị bắt đi thật rồi? Lỡ y bị bắt vào Giải Trĩ Tông, sợ là đến chết cũng không ra được. Bức tranh được chùa Cô Xướng bày bán hôm nay chắc chắn có liên quan đến kẻ đầu sỏ tàn sát cả nhà họ Hề, chỉ cần lấy được bức tranh, có lẽ Hề Tương Lan sẽ còn một con đường sống. Phong Duật nghĩ vậy, hắn nhét xấp người giấy vào tay áo rồi cất bước đi vào chùa. Cùng trong lúc đó, Hề Tương Lan vừa mới lết xong ngàn bậc thang. Y lập tức nhìn thấy áo trắng vẽ quỷ văn bằng mực đen nổi rần rần giữa đám đông của Phong Duật, hai mắt sáng rực, chạy nhanh tới hai bước. “Phong Duật…” Tiếng gọi ngưng bặt. Hề Tương Lan:? Hề Tương Lan há miệng ngậm miệng nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, đồng thời Phược Lăng trên cổ tay cũng bị kéo giật ngược ra sau, cưỡng ép kéo y về. Thịnh Tiêu không cảm xúc nói: “Muốn vào tù?” Hề Tương Lan: “…” Hề Tương Lan ngoan ngoãn mỉm cười với hắn, thành thạo giơ tay làm ra thủ ngữ: “Không muốn, cầu xin đại nhân nương tay cho.” Đồng thời thầm mắng chửi trong bụng: Sớm muộn có ngày giết chết ngươi. Có điều không biết Phong Duật có phải là quý nhân của mình không, Hề Tương Lan chỉ kịp kêu hai tiếng, xung quanh lại đông nghịt người, nhưng Phong Duật dường như đã cảm nhận được, hắn dừng chân quay đầu lại nhìn. Hai mắt Hề Tương Lan lại sáng lên, rưng rưng muốn khóc. Phong quý nhân ơi! Phép bế khẩu thiền khiến y không thể lên tiếng, chỉ có thể chớp mắt lia lịa với Phong Duật. Cứu mạng, cứu mạng với!! Dường như giữa hai người họ thật sự có thần giao cách cảm, Phong Duật vừa quay đầu liền mặt đối mặt với Hề Tương Lan giữa biển người mênh mông. Hề Tương Lan an tường chắp tay, thậm chí còn nhớ niệm một câu a di đà phật, cảm thấy Phong Duật trước mặt tựa như thần binh từ trên trời giáng xuống, cả người tỏa ra ánh sáng vàng của nhà phật độ thế cứu vớt chúng sanh đang gặp nạn. Một giây sau, thần binh nhíu mày xoay người bỏ đi. Hề Tương Lan: “…” Hề Tương Lan đần mặt ra. Bỏ, bỏ đi?! Là… Là không nhận ra y sao? Hề Tương Lan quay đầu nhìn lại thì thấy ba người Thịnh Tiêu đã thay đổi diện mạo và trang phục từ đời nào, ám văn Giải Trĩ Tông trên áo đã biến mất, bội kiếm thì không biết đã cất ở đâu, trông chẳng khác gì các tu sĩ bình thường xung quanh. Hề Tương Lan lập tức giơ tay sờ mặt, đúng như dự đoán khuôn mặt tuấn tú của y đã trở nên rất chi là bình thường, hèn gì Phong Duật không nhận ra y. Hề Tương Lan trừng mắt nhìn Thịnh Tiêu, nghiến răng uất hận thả tay xuống, Phược Lăng trên cổ tay lay động phát ra tiếng rổn rảng. Xem như đối phương cao tay. Tài không bằng người, y nhận. Buổi trưa canh ba sắp đến, người bên ngoài đã lục tục tiến vào trong chùa. Bước qua bậc cửa cao là nhìn thấy ngọn cây bồ đề chọc trời, tán cây rậm rạp che khuất cả một vùng trời. Chùa Cô Xướng không thờ phụng phật tổ, bảng hiệu to lớn ở ngay trung tâm viết nên hai chữ rồng bay phượng múa rất to. —Thiên Diễn. Không biết vị đại năng nào đã viết ra hai chữ kia, vừa nhìn thôi là cảm nhận được một luồng uy hiếp ngợp trời và một luồng ôn hòa bao dung của nhà phật mâu thuẫn lẫn nhau. Trên đài cao ở trung tâm chùa có treo một bức tranh. Là Tương Văn của Hề Thanh Phong. Tương Văn vốn là linh căn thứ hai được sinh ra từ linh mạch của Thiên Diễn, không biết đầu sỏ năm đó làm thế nào mà có thể róc Tương Văn ra khỏi cơ thể một cách hoàn hảo, thậm chí còn làm thành một bức tranh. Cả bức tranh tỏa ra quỷ khí rét lạnh, khiến người khác nhìn vào cảm thấy khó chịu. Chùa Cô Xướng có bảy tầng, ba tầng bên trên sảnh chính được ngăn ra thành từng phòng nhỏ hình vuông, vén màn trúc lên là có thể thấy thân cây bồ đề. Hề Tương Lan bị trói kéo vào một căn phòng, y lén lút liếc qua liếc lại bên dưới, muốn tìm ra bóng dáng của Phong Duật. Chẳng qua mới liếc quanh một vòng thì lập tức bị bức tranh treo chính giữa đại sảnh thu hút. Y là người điếc nhưng thị lực rất tốt, thấy tên người vẽ ghi ở góc tranh liền sửng sốt. “Hề Thanh Phong?” Quyện Tầm Phương theo thói quen định ra đứng phía sau Thịnh Tiêu, bị mắt lạnh liếc sang nên đành phải nhắm mắt ‘ngồi ngang hàng’ với Tông chủ, nghe thấy Hề Tương Lan nói nhỏ như vậy, bèn nhíu mày nói: “Ngươi vẫn chưa biết à?” Hề Tương Lan càng nhìn càng thấy bức tranh đó không ổn, ngơ ngác quay đầu lại nói: “Biết… Cái gì?” Thịnh Tiêu vén màn trúc rũ mắt nhìn rễ cây ngoằn ngoèo như quỷ cào kia, ánh mắt hơi tối lại, không biết suy nghĩ gì. Quyện Tầm Phương lời ít ý nhiều: “Bức tranh đó là— Tương Văn róc xuống từ người của Hề Thanh Phong, con trai trưởng bên dòng thứ của Hề gia.” Hề Tương Lan hơi sửng sốt. Bỗng chốc y không kịp phản ứng với câu nói này, vẻ mặt mờ mịt như vịt nghe sấm. Một hồi lâu sau, Hề Tương Lan mới nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng, y nghi ngờ pháp khí hoa tai ngọc của mình có phải lúc nãy bị ngã nên chập mạch rồi không, nếu không thì tại sao lại nghe thấy lời nói hoang đường như thế? Tương Văn sao có thể bị róc ra? Còn đem bán? Người của Giải Trĩ Tông tới chùa Cô Xướng là vì bức tranh này? Sau khi hoàn toàn biết rõ bức tranh đó là gì, tức khắc Hề Tương Lan mặt cắt không còn giọt máu, trong miệng có vị rỉ sắt, suýt chút nữa vì sốc tinh thần mà hộc máu. Hề Tương Lan bụm môi, cố gắng nuốt máu trong miệng xuống, con ngươi co rút thành chấm nhỏ, trông như thể đang đứng bên bờ vực sụp đổ. “Huynh, huynh trưởng của ta…” Thịnh Tiêu khẽ nhíu mày. Thượng Nguyên không hiểu rõ tình cảm, chỉ biết ngơ ngác nhìn. Trái lại Quyện Tầm Phương vốn không ưa Hề Tương Lan ngay từ đầu thì lại cảm thấy có chút không đành lòng. Năm đó Hề gia gặp tai họa đã đủ bi thảm, ai mà ngờ sáu năm trôi qua, vị huynh trưởng sớm tối sống chung một nhà nhiều năm giờ đây không những bị chết thảm, lại còn bị người ta róc Tương Văn ra đem bán trước bàn dân thiên hạ? Đổi là người khác thì ai mà chịu nổi? Hề Tương Lan hít sâu một hơi, bỗng nhiên đứng bật dậy, mang theo đôi mắt đỏ hoe lảo đảo chạy ra ngoài như thể đã phát điên. Thịnh Tiêu chợt phất tay. Tức khắc Phược Lăng giữ chặt Hề Tương Lan lại, cưỡng ép dính chặt tay y lên cột đá trạm trổ hoa văn gần đó. Hề Tương Lan giống như bị xiềng xích trói giơ tay lên cao trên cột đá, mũi chân phải rướn dữ lắm mới chạm đất để không bị chới với giữa không trung, áo bào đen dày bị vén lên lộ ra thân thể gầy còm đang run rẩy. Đôi mắt kia vì sốc nặng mà trở nên đờ đẫn mất hồn, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống hai hàng lệ, lăn dài trên má rồi rớt xuống áo bào, giọng nói của y toát lên sự uất ức lẫn tức giận, lạnh lùng nói: “Thả ra! Sáu năm trước Giải Trĩ Tông các ngươi không tìm được thủ phạm, đã thế còn để Tương Văn của huynh trưởng ta… Huynh trưởng của ta là người lương thiện hiền lành, sau khi chết… Lại bị làm nhục như vậy!” Hề Tương Lan hoàn toàn tan vỡ, trên mặt ướt đẫm nước mắt, tóc tai dính bết vào hai bên má, làm cho khuôn mặt vốn xanh xao vì bệnh tật giờ đây càng như người sắp xuống lỗ. Thịnh Tiêu thờ ơ nhìn y, dù y có rơi nước mắt cũng không thèm quan tâm. Quyện Tầm Phương lăn lộn ở Giải Trĩ Tông đã nhiều năm, chứng kiến biết bao chuyện thảm khốc, hắn vốn tưởng mình đã trở thành người giống như Tông chủ, lòng dạ sắt đá, phụng công thủ chính, hờ hững với mọi chuyện thế gian. Khi thấy Hề Tương Lan đau khổ tuyệt vọng đến chết đi sống lại, dù lòng dạ có cứng đến mấy cũng không tránh khỏi hơi mềm lòng. “Đại nhân.” Lần đầu tiên trong đời Quyện Tầm Phương mở lòng từ bi, tạm thời ném mối thù vấy bẩn sự trong sạch của Tông chủ nhà mình qua một bên: “Chỉ cần tìm được người bán bức tranh này là có thể biết được manh mối của kẻ đầu sỏ, Tương…” …Văn của huynh trưởng Hề Tuyệt bị đem ra bán đấu giá trước mặt mọi người, thật sự quá bi thảm và đáng thương, mà y đã suy sụp đến mức muốn phát điên, về tình thì có thể tha thứ. Không cần phải dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy. Thịnh Tiêu làm thinh, bỗng lên tiếng hỏi: “Cha mẹ của Hề Thanh Phong là ai?” Hề Tương Lan: “…” “Tương Văn của hắn là gì?” “…” Cuối cùng, Thịnh Tiêu lạnh lùng chốt hạ một câu: “Ngươi vốn không biết Hề Thanh Phong là ai.” Hề Tương Lan: “…” Bà nội cha ngươi. ===Hết chương 8=== Tác giả có lời muốn nói: Quyện Tầm Phương:?????? =)))))))))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]