—Hề Tương Lan hoàn toàn tan vỡ— 
Trên người Thịnh Tiêu có hơi thở rất kỳ lạ. 
Giống như tuyết trên đỉnh núi tuyết, hoặc là hàn mai hương mát lạnh mọc sau trận tuyết lớn. 
Hề Tương Lan vốn đang nhìn chằm chằm vào cổ của Thịnh Tiêu, ước gì có thể cắn một phát lên đó để tiêm thuốc độc vào kinh mạch, khiến hắn hóa thành vũng máu, nhưng không biết có phải mùi hương xung quanh quá mức dễ chịu hoặc là vì phát sốt hay không, y lim dim một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay. 
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, y lờ mờ cảm thấy có luồng linh lực mát lạnh lén lút chạy dọc trong kinh mạch bị tổn thương nặng nề của mình, chầm chậm xua tan cái nóng như thiêu đốt, khiến cả người y sảng khoái như đang ngâm trong làn nước ấm. 
Hề Tương Lan thoải mái rên hừ hừ vài tiếng, lẩm bẩm: “Ưm, nữa đi nữa đi.” 
Luồng linh lực kia khẽ dừng giây lát, sau đó ngoan ngoãn tiếp tục. 
Hề Tương Lan hài lòng vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, loáng thoáng nghe thấy có người kêu ‘Hề Thanh Phong’. 
Hề? 
Thần trí của Hề Tương Lan đang bị cơn sốt làm mơ màng lập tức bừng tỉnh. 
Không đúng, rõ ràng y đang tính toán chạy thoát khỏi thuộc hạ của Giải Trí Tông mà, sao tự dưng ngủ quên vậy?! 
Hề Tương Lan cứng ngắc cả người, cơn buồn ngủ bay sạch. 
Hơi thở đó còn đang quanh quẩn bên người y, cảm giác mất trọng lực vẫn còn— Cái gai kia còn đang bế y nhằm đề phòng người giấy của Phong Duật. 
Hề Tương Lan cảm nhận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/272857/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.