“Hề Tuyệt.” Người kia nói.
“Thế còn quý nhân của ta đâu?” Hề Tương Lan nói: “Ngươi mau tìm quý nhân tới cứu ta.”
Phong Duật: “…”
Mặc kệ tên vô liêm sỉ này tự sinh tự diệt cho rảnh nợ!
Hề Tương Lan núp đông trốn tây suốt sáu năm nên đã luyện thành bản lãnh nhạy bén nhận ra kẻ theo dõi mà không cần linh lực, y làm như không có chuyện gì rẽ vào con hẻm, nhìn hoa quế xinh đẹp mọc bên lề liền giơ tay hái xuống một nắm.
Phong Duật đang lo sốt vó dùm y, người giấy ló đầu nhỏ ra thấy con ma bệnh kia đang bốc nắm hoa quế đưa lên môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vụn hoa quế cho vào miệng, vô tình làm cho dáng vẻ bệnh tật xanh xao của y thêm chút màu sắc.
Hoa quế không có nhiều vị ngọt, mà trong hoa còn có chất lỏng làm đắng chát cả miệng.
Phong Duật nhìn sững sờ.
Những câu chuyện hoang đường mà hắn nghe kể dường như có vài phần chân thật.
Với khuôn mặt này của Hề Tương Lan, đúng là có thể khiến người ta yêu y chết đi sống lại.
Thịnh Tiêu chỉ là được người đời xưng một tiếng ‘Thiên Đạo’, chứ không hẳn là lòng dạ vô tình.
Hề Tương Lan ăn xong nắm hoa quế, sột soạt đạp tuyết quay về y quán Thập Nhị Cư.
Phong Duật tỉnh hồn lại: “Nếu có người theo dõi ngươi, sao ngươi còn quay về? Không sợ bị tóm cổ hả?”
“Ông chủ tiệm thuốc biết được chỗ ở của ta, nếu người theo dõi dùng Ngu Đàm Hoa dụ ta đi ra, khẳng định cũng đã biết.” Hề Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/272854/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.