Yến Linh bị giật mình.
Khi có được câu trả lời, cậu chưa từng nghĩ Thịnh Tiêu sẽ nói ra ‘là đệ’ này.
Thịnh Tiêu cũng biết Yến Linh chưa hiểu tình yêu nhất thời sẽ không thể nào chấp nhận tình cảm của một nam nhân, nửa đêm canh ba không từ mà biệt, chẳng qua để lại một lời truyền âm trong đèn Tê Giác.
Trong lòng Yến Linh ngổn ngang phức tạp, cậu ngơ ngác ngồi trên giường nhìn truyền âm của Thịnh Tiêu, lặng lẽ duỗi chân đạp qua đạp lại.
Thịnh Tiêu… Sao lại yêu mến cậu chứ?
Cả hai đều là nam nhân, như vậy có phải trái với luân thường không?
Đầu óc của Yến Linh rối loạn lung tung hết cả lên, trong lòng trộn lẫn đủ loại cảm xúc, nhưng chỉ là không giống Hề Tuyệt…
Ghét bỏ và kỳ thị đoạn tụ.
Hoặc là nói, chính vì là Thịnh Tiêu nên cậu mới không thấy ghét bỏ.
Yến Linh muốn nói gì đó với Thịnh Tiêu, nhưng thắp đèn Tê Giác sáng một hồi vẫn không biết nên nói gì, chỉ có thể thẩn thờ nhìn ánh nến cháy bập bùng, suýt chút nữa nhìn lòa cả mắt.
Hạt châu chữ ‘Chước’ đã không còn linh lực Thiên Diễn, hóa thành một hạt châu bình thường.
Yến Linh vu.ốt ve hạt châu trên cổ tay, thả hồn lên mây.
Cậu định dành mấy ngày để bình tĩnh lại rồi đi tìm Thịnh Tiêu, nhưng cuối tháng Hoành Ngọc rảnh rỗi nên từ thành Trung Châu đến Yến Ôn Sơn, mấy ngày này Yến Linh rốt cuộc vực dậy tinh thần, chuẩn bị chữa chân cho Hoành Ngọc Độ..
Hoành Ngọc Độ cũng không ôm hy vọng quá nhiều, chỉ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854526/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.