Yến Linh ôm sách quay về trai xá, còn chưa đặt sách xuống đã nghe thấy tiếng nói.
“Ngươi phải quay về Yến Ôn Sơn?”
Yến Linh cũng không ngẩng đầu lên, đặt từng quyển sách lên bàn, sau đó chọn bừa một quyển mở ra đọc, thờ ơ nói: “Ngươi nghe rồi còn hỏi?”
Hề Tuyệt lười biếng ngồi trên ghế lật xem một quyển thoại bản, trong miệng ngậm một cái xiên, trên người tỏa ra mùi ngòn ngọt của hồ lô ngào đường, cậu ta cười nhạt nói: “Ngươi đi đâu về đâu không liên quan đến ta, nhưng họ Thịnh kia lại không nghĩ thế đâu.”.
Yến Linh nghi ngờ nhìn sang: “Cái gì?”
Hề Tuyệt thấy cậu còn ù ù cạc cạc, cười nhạo một tiếng rồi tiếp tục đọc sách: “Mặc kệ nó, dù sao ta có thể đến Yến Ôn Sơn bất cứ lúc nào ta muốn.”
Nhưng Thịnh Tiêu thì không chắc.
Yến Linh thấy cậu ta ra vẻ thần bí, tức giận nói: “Tại sao ngươi lại đến chỗ ta ngồi đọc sách? Buổi chiều ta phải về nhà, không thể mua bánh ngọt cho ngươi được.”
Hề Tuyệt vẫn còn ngậm xiên que trong miệng, lơ đãng nói: “Cái này có gì khó, ngươi đi mua bánh ngọt cho ta trước, sau đó về nhà là được.”
Yến Linh lườm cậu ta, chọn thêm mấy quyển sách trên kệ bỏ vào nhẫn trữ vật, sau đó khoác áo choàng dày cộm lên người, nói: “Bây giờ ta sẽ về nhà, ngươi đi chơi một mình đi.”
Hề Tuyệt dùng răng nanh nhay cắn xiên que, bỗng có một luồng kim văn vụt lóe lên, dịch chuyển xiên que cắm phập vào khung cửa— Nhìn kỹ thì mới thấy trên khung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854521/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.