Mặc dù nói kêu bọn họ bắt quỷ hồn nhưng Thiên Diễn học cung sẽ không để Tương văn cấp Linh và cấp Thiên đi mạo hiểm, địa điểm được chọn rèn luyện cũng chỉ là một bí cảnh yên tĩnh, bên trong không có một âm hồn oán quỷ nào cả. 
Yến Linh một mình lên đường. 
Ban ngày không phải sợ bóng tối, cậu cũng không sợ quỷ, ôm thanh kiếm gỗ của Thịnh Tiêu cho thong thả đi dạo trong bí cảnh. 
Yến Linh đi được một lúc tháo hoa tai xuống gắn lên cổ áo để tránh làm rơi, sau đó tò mò ngắm nhìn khắp xung quanh. 
Bí cảnh rất yên tĩnh, nơi nơi đều là non xanh nước biếc, không có âm thanh ồn ào tạp nham như ở Trung Châu, trái lại có chút giống Yến Ôn Sơn. 
Yến Linh từ nhỏ lớn lên ở Yến Ôn Sơn nên không sợ hãi, thậm chí còn leo cây bắt chim, chơi vui đến quên cả trời đất. 
Chẳng qua sau khi chơi đã đời xong, cậu mới nhớ ra nhiệm vụ đi bắt âm hồn, đành phải bĩu môi thông thạo từ trên cây tuột xuống, nhờ vào ‘Nhàn Thính Thanh’ đi tìm âm thanh của âm hồn. 
Đi tìm lòng vòng một lúc lâu, không những không tìm được âm hồn mà còn đụng phải một con cự thú đang đi săn mồi. 
Con linh thú kia có vẻ ngoài trông giống hổ, nhưng vằn trên người lại giống như rễ cây bò ngoằn ngoèo, nó mở to hàm răng nanh sắc nhọn, trong mắt tràn ngập hung quang vì đói bụng, Yến Linh phải ngước cao đầu mới thấy được ánh mắt của nó.. 
Yến Linh nhìn mà ngơ ngác, kiếm gỗ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854517/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.