Yến Linh cố gắng bò lên thang đá ngàn bậc, bò giữa chừng thì mệt quá nên ngồi ỉu xìu tại chỗ không buồn nhúc nhích. 
Hề Tuyệt đi trước mấy bậc thang, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ngày càng trắng, đứng đó cười hì hì nhìn cậu: “Nấm lùn, ngươi hẳn là tu sĩ phải không, sao lại yếu như sên thế, ngay cả leo thang lên núi cũng không nổi?” 
Yến Linh lườm cậu ta: “Còn không phải tại ngươi.” 
Nếu không phải bị Hề Tuyệt đập đầu nổ đom đóm mắt, cậu đã leo lê.n đỉnh từ đời nào rồi. 
Hề Tuyệt cười không ngớt, thấy cậu mệt thật nên cười hì hì nói: “Muốn ta cõng ngươi đi lên không?” 
Yến Linh nhíu mày nói: “Ngươi, ngươi lại muốn sử dụng Tương văn đó hả? Một hơi bay lê.n đỉnh núi?” 
Tương văn ‘Hà Xử Hành’ còn chưa dùng thành thạo, Hề Tuyệt nhớ lại cảm giác muốn ói lộn cả ruột ra nên hơi ngại sử dụng Tương văn thêm lần nữa, cậu ta tằng hắng một tiếng nói: “Nói nhiều quá, đi thôi.” 
Cứ tưởng Hề Tuyệt lại giở trò nhưng không ngờ cậu ta thế mà đàng hoàng cõng Yến Linh lên núi từng bước một. 
Yến Linh vịn vào vai Hề Tuyệt, nhìn vành tai của cậu ta một lúc lâu, bỗng buồn thiu lên tiếng: “Ta không lùn.” 
Hề Tuyệt sặc nước miếng, không ngờ thằng nhóc này còn rất thù dai, không khỏi bật cười nói: “Ngươi mấy tuổi rồi?” 
“Chín tuổi, nhưng sắp lên mười.” 
Hề Tuyệt suy nghĩ một chốc, hồi chín tuổi cậu ta cao cũng ngang tầm Yến Linh bây giờ, nhưng nếu thừa nhận thì không vui nữa, cậu ta cố ý chọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854507/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.