Dạo gần đây Yến Tương Lan rất say mê y thuật. 
Bên trong vườn thuốc rộng lớn của Yến Ôn Sơn được y trồng đủ các loại linh thực, Uyển phu nhân có đưa thêm một đống hạt giống tới, Yến Tương Lan cầm bịch hạt giống trên tay nhíu mày phiền não một lúc lâu, cuối cùng quyết định mua nốt ngọn núi kế bên. 
Sau khi Thịnh Tiêu dần dần giao hết công việc lớn nhỏ của Giải Trĩ Tông cho Quyện Tầm Phương, không cần cứ cách mười ngày nửa tháng là phải về Giải Trĩ Tông nữa, lúc này hắn đang ngồi câu cá ở thác nước sau núi. 
Thác nước đổ xuống từ trên vách núi cao tỏa ra hơi nước trắng xóa như sương mù, kèm theo gió lạnh thấu xương. 
Thịnh Tiêu mặc một thân áo đen, trên vai còn khoác hờ một áo bào đỏ rực, ngồi ngay ngắn thả câu, rũ mắt chờ cá bơi đến. 
Vì thác nước ở kế bên nên tiếng nước chảy xiết rất lớn, cá lại càng không thể cắn câu ở đây, nhưng Thịnh Tiêu vẫn bình thản ngồi đó cả một ngày, không xê dịch dù chỉ một chút. 
Suốt một tháng qua Thịnh Tiêu không câu được con cá nào, toàn là ngồi tu thân dưỡng tính. 
Yến Tương Lan chạy một mạch từ đỉnh núi xuống, trông như yêu tinh nghịch ngợm xông nhầm vào ngọn núi yên tĩnh, vô cùng hoạt bát hiếu động, y đứng trên cây cao ở tít phía xa hô lớn: “Thịnh Tiêu!” 
Hàng mi của Thịnh Tiêu không động, tiếp tục ngồi đó. 
Yến Tương Lan mặc một thân áo đỏ khoác thêm áo bào đen bên ngoài vội vàng bay lướt tới, còn chưa đáp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854502/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.