—Hai người dắt tay nhau hướng tới ánh mặt trời rạng rỡ, không quay đầu nhìn lại khổ nạn— 
Ứng Trác: “Sư huynh?” 
Yến Ngọc Hồ: “Sư huynh.” 
Yến Tương Lan không muốn trả lời, chỉ muốn chạy biến khỏi đây. 
Năm đó khi Yến Linh gặp và quen biết Ứng Trác, có thể nghe thấy âm thanh của người này không phải loại hiền lành tốt bụng gì, nhưng khổ nỗi là lần nào Ứng Trác cũng đều nũng nịu gọi y một tiếng ‘Sư huynh’ giống hệt Yến Nguyệt, khiến y không tự chủ được mà mềm lòng.. 
“Xảo Nhi à.” Yến Tương Lan đau đầu như búa bổ, lúng túng nói: “Mấy ngày nay ngươi có bận gì không, nếu không thì dành chút thời gian ra dự lễ hợp tịch nha?” 
Ứng Trác: “…” 
Một câu nói ngắn ngủi, Ứng Xảo Nhi bị bạo kích ngàn lần. 
Không chỉ không được làm ‘sư đệ duy nhất’, mà còn muốn hắn đi xem nam nhân hắn yêu hợp tịch với nam nhân khác. 
Ứng Trác suýt chút nữa bật khóc tại chỗ. 
Nhưng dù vậy, hắn vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, đưa một cái nhẫn trữ vật cho Yến Tương Lan, nói bằng giọng khàn khàn: “Không cần, ta, ta tới đưa quà mừng rồi đi ngay.” 
Yến Tương Lan: “…” 
Yến Tương Lan chưa từng gặp chuyện này bao giờ, khó xử nói: “Không, không cần quà mừng đâu.” 
Ứng Trác còn định nói thêm gì đó, Yến Ngọc Hồ bỗng nhíu mày nói: “Sư huynh, hình như linh lực của ta không đủ, có thể vào trong trước được không?” 
Yến Tương Lan lập tức hối hả giơ tay che ánh nắng cho Yến Ngọc Hồ, trách mắng như một thói quen: “Ta đã dặn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854500/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.