—Gặp nhau rồi!—
Yến Ngọc Hồ im lặng dùng linh lực dọn sạch dây leo phủ đầy chất thành núi kia, cố gắng muốn biến Yến Ôn Sơn trở về với dáng vẻ như xưa.
Yến Tương Lan cất bước đi tới động phủ bế quan của Yến Hàn Thước năm đó.
Cửa đá có duỗi tay hết cỡ cũng với không tới trong ấn tượng, giờ đây Yến Tương Lan đã trưởng thành phải cúi đầu mới bước vào được, cấm chế khó nhằn phá mãi không được thế mà hôm nay chỉ tốn vài nhịp thở là có thể phá giải.
Yến Tương Lan bước vào trong động phủ, tùy ý liếc sang mới phát hiện thì ra động phủ mà năm đó y nghĩ rất rộng lại chật hẹp đến vậy.
Chiếc giường ngọc băng màu đen bị phủ một tầng bụi dày, Yến Tương Lan vung tay, linh lực tựa như nước róc rách chảy qua, động phủ bỏ hoang mười mấy năm thoáng cái sạch sẽ không hạt bụi.
Yến Ngọc Hồ ở bên ngoài gọi y: “Sư huynh.”
Yến Tương Lan nhìn động phủ quen thuộc nhưng cũng đỗi xa lạ, không biết tâm trạng bây giờ là gì, y kiềm nén chua xót trong lòng, xoay người muốn đi ra thì tình cờ nhìn thấy dấu tay máu mờ nhạt trên cửa đá.
Y hơi ngẩn ra.
Năm đó tiểu Yến Linh vì sợ tiếng sấm mà liều mạng đập cửa muốn ra ngoài mà để lại dấu tay máu dữ tợn này, đã nhiều năm trôi qua vết máu đã phai mờ, giống như kí ức bị bụi bặm che lấp trong bóng tối.
Yến Tương Lan mở to mắt đi tới, quỳ một chân xuống đất, từ từ xòe bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854470/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.