—‘Hoán Minh Nguyệt’ mất công hiệu— 
Thịnh Tiêu im lặng cất Thiên Diễn Châu đang xoay tít thò lò vào trong tay áo, sải bước đi tới bên cạnh Hề Tương Lan, nắm lấy cổ tay muốn kéo người đi. 
Nhượng Trần nắm lấy tay còn lại của Hề Tương Lan, cười nói: “Còn chưa uống rượu xong, tính đi đâu mà vội thế?” 
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi, buông ra.” 
Hề Tương Lan đang say choáng cả đầu, giống như sợi dây bị Nhượng Trần và Thịnh Tiêu kéo qua kéo lại, y chật vật hất tay hai người kia ra, đứng tại chỗ bụm miệng trông như muốn ói. 
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Ta đưa hắn về.” 
Nhượng Trần quan sát vẻ mặt của Thịnh Tiêu, thấy hắn không có ý xấu mới thả tay. 
Thịnh Tiêu kéo Hề Tương Lan lảo đảo đi tới Trai Xá. (giống kí túc xá) 
Tám căn phòng của tám người ở Trai Xá vẫn đang bị bỏ trống, trời đã khuya nên mọi người quyết định ở lại đây, tránh để hai kẻ say xỉn kéo nhau về Giải Trĩ Tông quậy. 
Hề Tương Lan bị lôi đi xềnh xệch, nghẹn ngào nói: “Thịnh Tiêu, ta muốn ói…” 
Từ khi Thiên Diễn Châu phán tội đến giờ, trái tim của Thịnh Tiêu đập như trống đánh, lúc này mới lặng lẽ trở lại bình thường, hắn dừng đôi chân hối hả rồi khẽ nhắm mắt lại, để Hề Tương Lan có thời gian để thở. 
Hai người đã đi xa khỏi Cửu Tư Uyển, gió đêm thổi rét run, làm bụi ngọc lan ven đường phát ra tiếng xào xạc. 
Có vẻ Thịnh Tiêu chờ không nổi, thấy Hề Tương Lan lom khom đứng dậy liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854453/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.