—Hề Tuyệt, đừng để ta phát hiện ngươi đang tính toán gì.— 
Tương văn của Thịnh Tiêu là ‘Kham Thiên Đạo’, đã là sự tồn tại ít ỏi có thể xem là ‘Thiên Đạo con’ trên khắp Thập Tam Châu. 
Mà ‘Kham Thiên Diễn’ này… 
Chẳng qua khi nghiền ngẫm cái tên đó, thật khiến người ta rợn tóc gáy. 
Thịnh Tiêu nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Hề Tương Lan, lạnh lùng nói: “‘Kham Thiên Diễn’ có thể sinh ra Tương văn?” 
Hề Tương Lan mất hứng ôm mặt hắn ép quay lại: “Ngươi còn hỏi nữa hả, đã bảo chỉ trả lời câu trước thôi mà?” 
Thịnh Tiêu thấy y quá vã, nhíu mày giữ chặt gáy của y, sau đó chạm môi hôn một nụ hôn còn sâu sắc hơn cái hôn như mổ cò hồi nãy của y. 
Lần này Hề Tương Lan hoàn toàn thỏa mãn, nhưng thỏa mãn hơi quá, y cố gắng đẩy vai Thịnh Tiêu ra, suýt chút nữa bị hôn tắt thở, y nhíu mày lúng búng: “Ngươi có chịu… Thôi chưa?” 
Thịnh Tiêu hôn thật khác người, đã không hôn thì thôi, một khi hôn là muốn hôn đến khi y tắt thở mới thôi. 
Thịnh Tiêu vén lọn tóc rối ra sau tai cho Hề Tương Lan, rõ ràng mới nãy vừa mới hôn nhau ngấu nghiến, nhưng đôi mắt của hắn vẫn lạnh như băng. 
“Hề Tuyệt, ngươi đừng để ta phát hiện ngươi đang mưu tính điều gì.” 
“Ngươi cứ nổ đi.” Hề Tương Lan vừa thở hổn hển vừa giễu cợt: “Cho dù nói cho ngươi biết tên của Tương văn mười hai, ngươi cũng không đoán được ta sẽ làm gì.” 
Thịnh Tiêu im lặng nhìn y hồi lâu, sầm mặt đẩy ngã y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-dien-mat-het-tu-vi/1854448/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.