Ta dừng tay lại.
Tức giận quay xe lăn ra ngoài cửa.
"Trên mặt có mặt nạ, trên người có chăn, ta nhìn thấy cái gì chứ? ! Ta chẳng thấy gì cả!"
Tề Ngoạn bỗng cười rộ lên.
"Ngươi cười gì?"
Nàng ấy phe phẩy quạt, cười mà không nói.
Ta lắc xe lăn làm bộ như muốn đ.â.m vào nàng ấy.
Nàng ấy sợ hãi vội vàng nói: "Hài tử lớn rồi, sợ xấu!"
Nàng ấy đi vòng ra sau xe lăn của ta, đẩy ta đi: "Công chúa nghĩ xem, trên mặt hắn bị Đàm Tam Khuyết khắc chữ, nhục nhã bao nhiêu, khó coi bao nhiêu. Tiểu hậu sinh tuấn tú người ta cũng cần giữ thể diện chứ."
"Ta có kim sang dược trị sẹo đây, còn là thuốc năm xưa Đàm Tam Khuyết đưa cho ta. Không biết qua nhiều năm như vậy có hết hạn chưa. . . Được rồi còn nước còn tát, ngươi mau mang đến cho hắn đi."
"Vâng ~"
"Ây khoan đã!" Ta gọi nàng ấy lại: "Mặt sợ xấu, thân thể sao không cho ta xem?"
"Công chúa là kẻ háo sắc sao? Nhìn thân thể người ta." Tề Ngoạn trừng mắt nhìn ta.
"Ta háo sắc? Ta thật lòng lo lắng cho hắn mà. Hắn vì ta mà bị thương nặng như vậy, ta muốn xem vết thương của hắn thế nào, đó cũng là chuyện thường tình thôi."
"Không được nhìn." Tề Ngoạn che mắt ta lại: "Người ta chưa mặc quần áo."
"A chuyện này. . ."
Tối hôm đó, Thái y đến bắt mạch cho ta.
"Trước kia bệ hạ đau buồn quá mức, phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-boi-loi-the-phu-quan-hoi-han-roi/3731953/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.