Nhưng ta, chưa bao giờ là đồ chơi cả.
Khi ta dẫn Vệ Phong rời đi, vị Hoàng đế của Dụ quốc đứng một mình trên Đồng Tước đài, mắt đỏ hoe, nước mắt đầm đìa.
Con người vẫn luôn như vậy.
Phải đợi đến khi mọi thứ đã đổi thay mới hối hận vì ngày đó không nên làm vậy.
13
Năm đó, quân đồng minh của Đàm và Lưu cùng nhau Bắc phạt.
Vệ Phong chỉ huy quân Tây lộ, Đàm Tam Quyết chỉ huy quân Đông lộ.
Ban đầu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, quân đồng minh thế như chẻ tre, tiến thẳng đến kinh Lâm Hoàng.
Nhưng một ngày, đột nhiên có tin chiến báo từ tiền tuyến: Vệ Phong bị bắt.
"Làm sao có thể?" Ta cầm tấu báo, bối rối: "Nếu Đàm Tam Quyết bị bắt ta còn tin được, nhưng làm sao Vệ Phong có thể bị bắt? Ai có thể đánh bại hắn? Mau điều tra lại!"
Ngựa chạy ngàn dặm mang tin tức đến rất nhanh: " Vệ tướng quân quả thực đã bị bắt, hơn nữa. . ."
"Đừng ấp úng nữa!"
". . . Hơn nữa là bị Đàm quân bắt giữ."
Đầu ta như ù đi, ngã ngồi xuống ghế rồng: "Đàm Tam Quyết lại phản bội minh ước, tập kích Vệ Phong sao? !"
"Đúng vậy, lộ trình tấn công Liêu của Vệ tướng quân bị tiết lộ, gặp phải phục kích, phải rút về ải Kỳ Câu, nhưng Đàm quân lẽ ra phải tiếp ứng lại bao vây hắn. Quân của Vệ tướng quân đơn độc chống cự ba ngày ba đêm, cuối cùng bại trận bị bắt."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-boi-loi-the-phu-quan-hoi-han-roi/3731949/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.