Tiếng đàn đứt đoạn.
Ta nhìn cây hoa hạnh đầy cành, nhớ về năm xưa.
Gió xuân mười dặm, thiên đô Chu Tước.
Đàm Tam Khuyết cưỡi ngựa trắng, cầm thương bạc, người như mãnh hổ, ngựa như rồng bay.
"Các ngươi muốn làm tổn thương nàng dù chỉ một chút, phải bước qua xác ta trước!"
Ta yêu câu thề ước đó, ta yêu khí phách bừng bừng của chàng thiếu niên ấy, ta yêu khoảnh khắc chúng ta kề vai sát cánh, phóng ngựa qua sông.
Nhưng mười năm trôi qua, hắn ta đã thay đổi.
Hắn ta trở nên ích kỷ lạnh lùng, bội tín bạc nghĩa, lòng tham không đáy.
Ta không còn là Công chúa của hắn ta nữa.
Hắn ta cũng không còn là chàng thiếu niên ta yêu.
Ta đứng dậy tiễn khách: "Ta mệt rồi."
"Đêm nay ta ngủ lại đây. . ."
"Ngươi đi đi." Ta nói hắn ta như bộ xương khô trong mộ, bởi vì nhìn hắn ta, ta như đang nhìn t.h.i t.h.ể của chàng thiếu niên năm xưa.
Làm sao người ta có thể quấn quýt với một thi thể?
Đàm Tam Khuyết thở dài, không biết là mừng hay tiếc, cuối cùng đặt một lọ kim sang dược trước mặt ta.
"Đây là thuốc xóa sẹo mà Tây Vực đưa vào cung, ngươi đánh nàng ấy, tay ngươi cũng bị thương, cần gì phải vậy. Ninh Hoan, ngươi nên biết điều, đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa."
Hắn ta bước xuống bậc thềm.
Ta đứng trên điện lớn.
Đàm Tam Khuyết, tình nghĩa đã đứt, từ nay về sau, chúng ta sẽ là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-phan-boi-loi-the-phu-quan-hoi-han-roi/3731937/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.