"Sao lại giúp tôi?" Đồng Ngữ Hân nhìn bàn tay vẫn đang nắm lấy tay mình, dò hỏi.
Sau khi đưa cô ra khỏi buổi hôn lễ hỗn loạn, Lục Thần kéo cô lên xe của hắn đưa đi. Suốt cả dọc đường đều im lặng không nói một lời, cả Đồng Ngữ Hân cũng thế, cô cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ mãi mới mới hỏi được câu hỏi đó.
"Tôi... cũng không biết."
"Nói dối."
"Không phải là nói dối, mà là đáp án có lẽ sẽ làm em không chấp nhận được."
Xe chạy mãi, đi dọc đến bờ biển liền dừng lại, Lục Thần xuyên qua Đồng Ngữ Hân nhìn khung cảnh bên ngoài.
Mùa hè rực rỡ đầy nắng, ánh vàng chiếu từ trên cao hắt xuống mặt biển tạo nên khung cảnh êm dịu. Cô cũng theo hắn nhìn ra bên ngoài, lòng ngực nặng trĩu cũng thoáng chốc nhẹ nhõm hơn.
"Anh nói như vậy là có ý gì?" Đồng Ngữ Hân thôi không nhìn ra phía ngoài nữa. Hắn ta năm lần bảy lượt giúp đỡ cô, không lẽ chỉ đơn giản là vì cô đã lên giường với hắn. Chuyện tốt như vậy làm sao có thể có chứ, hơn nữa không phải hắn đãi ngộ với cô quá tốt rồi sao.
Người này Đồng Ngữ Hân không quen biết, một chút về hắn cái gì cũng không biết. Còn những lời hắn nói ra cứ như đã hiểu hết toàn bộ về cô vậy...
Lục Thần mở cửa xe bước xuống, hoàn toàn phớt lờ những lời cô vừa hỏi. Đứng trước khung cảnh tuyệt đẹp, nét mặt hắn lại âm trầm khó hiểu. Hoàn toàn chẳng hợp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-pha-san-toi-duoc-tong-tai-cung-chieu-vo-doi/2872221/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.