Cả căn phòng im lặng không một động tĩnh. Đồng Ngữ Hân cứng nhắc xoay lưng lại phía sau. Thấy nét mặt ai nấy đều từ trắng chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành xám xịt. Vô cùng đa dạng.
Cô lại quay mặt nhìn sang ông, chớp chớp mắt. Sau đó một ý nghĩ liền loé lên trong đầu.
Không lẽ người này có thân phận đặc biệt gì sao?
Mộ Châu Lạc tiến đến đẩy Đồng Ngữ Hân ra, miệng lưỡi ngọt ngào gọi ông lão kia một tiếng "Ông ơi!"
Đồng Ngữ Hân đứng bên cạnh nghe mà sởn cả gai ốc. Có điều trong mắt ông, Mộ Châu Lạc chỉ như hạt cát nhỏ bé vô tình bám vào khoé mắt, không đáng để bận tâm.
"Cầm lấy." Ông đưa một phong bì dày cộp ra, Đồng Ngữ Hân vừa nhìn liền phải hoài nghi. Có thể chuyển khoản mà nhỉ, bây giờ tập đoàn lớn như vậy vẫn còn thưởng tiền mặt sao?
Mộ Châu Lạc vờ e dè đưa tay ra muốn nhận lấy, nhưng chưa đến tay đã bị một bàn tay khác ngăn lại.
Người đó nhận lấy phong bì từ tay ông, đem đến trước mặt Đồng Ngữ Hân.
"Mau cầm đi."
Đồng Ngữ Hân ngẩn người. "Tôi?"
Mộ Châu Lạc nhìn cảnh tượng này mà không nói lên lời, cuối cùng hét lên. "Là của tôi cơ mà?"
Triệu Khả Khả: "Cái gì của cô?"
Mộ Châu Lạc: "Tôi... Tôi... Tài liệu đó là do tôi làm, sao bây giờ tiền thưởng lại là của cô ta." Cô ta ấm ức liếc xéo Đồng Ngữ Hân.
Triệu Khả Khả bật cười thành tiếng. "Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-pha-san-toi-duoc-tong-tai-cung-chieu-vo-doi/2872163/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.