Rất nhanh đã đến buổi tối, tiệc mừng Lục Du Tranh tổ chức vừa hay lại thuộc tập đoàn Lục thị.
Cách bài trí xa hoa lộng lẫy, ánh sáng rực rỡ phát ra từ những chiếc đèn chùm treo cao trên đỉnh đầu.
Trong không khí vui vẻ hoà vào cùng bản nhạc du dương phát ra từ chiếc đàn piano phía trên khán đài.
Người đàn ông ngồi bên chiếc đàn rũ đôi mày, ngón tay thon dài nhịp nhàng di chuyển trên những phím đàn màu trắng đen, tiếng đàn như đang nhảy múa trên các khớp ngón tay hắn, đẹp đẽ hoa mĩ.
Cả gương mặt cũng anh tuấn đến mức mê người, đầu người đó hơi nghiêng, chỉ thấy bên môi là nụ cười thấp thoáng ẩn hiện.
Càng ngày khách mời càng đến nhiều hơn, xem ra có lẽ đã sắp đông đủ rồi. Bọn họ vừa gặp đã tiến lại cùng nhau chào nói vui vẻ.
Gương mặt thì tỏ ra như thế, nhưng trong thâm tâm lại âm thầm phán xét khinh bỉ. Bản chất ban đầu sớm đã hơn thua với nhau. Giới thượng lưu là gì? Hào môn là gì? Phía sau chỉ có thể là tiền tài và danh vọng, làm sao có thể đối xử thật tâm với nhau. Vậy nên nụ cười trên những gương mặt kia âu cũng chỉ là giả tạo.
Khách mời ra vào đều là người giàu có, một số còn là họ hàng thân thích của Lục gia.
Gần đến giờ khai tiệc, Lục Thần mới cùng Đồng Ngữ Hân đến.
Chỉ vì lời nói của Lục Du Tranh, hôm nay Đồng Ngữ Hân xuất hiện với vẻ ngoài khiến người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-pha-san-toi-duoc-tong-tai-cung-chieu-vo-doi/2872155/chuong-37.html