Kỷ Niên bị Vệ Sĩ đưa đến khu vườn phía sau.
Vệ Sĩ nhíu chặt mày, duỗi tay muốn chạm vào mặt Kỷ Niên.
"Tiểu Niên, em không sao chứ?"
Kỷ Niên nghiêng đầu tránh đi cái tay đang duỗi tới, nhìn sắc mặt Vệ Sĩ như thường, có khóe mặt lại có chút đỏ bừng khác lạ.
Kỷ Niên ngửi được trong không khí thoang thoảng mùi rượu, liền hiểu nói: "Ngài uống say."
Nhớ tới vừa rồi nhờ hắn ta mà thoát một màn khó xử, mặc dù Kỷ Niên không nhờ vả, nhưng mà thiếu người khác một ân tình sẽ khiến Kỷ Niên có chút khó xử.
Vệ Sĩ người này tửu lượng vô cùng kém, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra được điểm say của hắn. Điều này Kỷ Niên đã để ý khi còn học ở Italy với hắn, nhớ lại còn có chút hoài niệm.
Vệ Sĩ là học trưởng của Kỷ Niên, cũng bởi vì chuyên ngành giống nhau, nên ngẫu nhiên trong vài khóa học ở trường liền có thể chạm mặt nhau.
Lần đó là hắn đỡ rượu cho Kỷ Niên, về nguyên nhân tại sao phải uống nhiều như vậy thì anh không rõ, tóm lại chính là có mấy kẻ khích tướng, ép anh uống rượu.
Kỷ Niên khi đó mới mười chín tuổi, tuổi trẻ khí thịnh đương nhiên không chịu nổi phép khích tướng. Bị ép uống đến đau cả não nhưng vẫn lựa chọn đứng lên tiếp tục uống.
Còn dư lại năm ly trên bàn, Kỷ Niên chỉ cảm thấy khó chịu. Nhưng mà anh không thích những ánh mắt khiêu khích mình, liền căng da đầu, đưa tay cầm ly rượu lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-pha-san-phat-hien-lao-cong-the-nhung-khong-phai-tieu-bach-kiem/2624811/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.