Chương trước
Chương sau
Bên ngoài khu thương mại náo nhiệt của hành tinh Kata, có một số xe cảnh sát đã đậu lại, trước cổng lớn của trung tâm thương mại một hàng rào lớn được dựng lên chắn tất cả lối đi, con đường bị nhiều người vây xem đến nỗi chật như nêm cối.

"Mọi người mau nhanh chóng giải tán, có bom trong trung tâm thương mại, vì sự an toàn của bản thân, xin hãy tránh xa hiện trường."

Một cảnh sát không ngừng liên tục giơ loa cảnh báo, nhưng mỗi lần anh ta hướng loa về phía nào thì đám người phía đó liền lùi về phía sau, nhưng chỉ cần anh ta quay đi một cái, là đám người ấy lại chen lấn xô đẩy lên phía trước.

"Mẹ nó, bên trong xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đã la hét mấy tiếng đồng hồ rồi, cổ họng sắp đứt luôn rồi." Viên cảnh sát đặt loa xuống, hỏi những người xung quanh.

"Không có tiến triển gì, hàng chục con tin đang ở trên tầng cao nhất, quả bom được buộc chặt trên những người đó. Tên tội phạm đang canh giữ lối vào duy nhất, bất cứ ai dám đi lên. hắn ta sẽ kích nổ quả bom."

Trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khóc: "Đội trưởng, cầu xin các anh hãy cứu con gái của tôi, nó vẫn còn ở trong đấy, vẫn chưa thấy ra ngoài."

Một người phụ nữ khóc lóc chạy sang bên này, nhưng bị cảnh sát giữ gìn trật tự chặn lại.

Một bầu không khí lo lắng bao trùm, những người khác cũng bắt bắt đầu lớn tiếng kêu lên: " Anh cảnh sát này, mấy người rốt cuộc có xử lí được không hả? Đã mấy tiếng trôi qua rồi, thế mà các người vẫn chưa làm được gì nữa."

"Đúng vậy, nếu làm không được thì thông báo cho quân đội đi, gọi Thượng tá K tới xem sao."

" Thượng tá K không được, hắn sẽ đem tên tội phạm đó cùng con tin giết sạch hết."

"Tên tội phạm có thể còn giữ lại một ít con tin, nếu Thượng tá K tới, cũng khó nói......"

Vài tên cảnh sát nghe được cuộc thảo luận này, liền nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau.

Một người trong đó đưa tay lên miệng, thấp giọng nói: "Sở cảnh sát đã yêu cầu tiếp viện từ quân bộ, họ vừa phái K tới."

"Mẹ kiếp!"

Viên cảnh sát nói thêm: "Tuy nhiên, bộ phận quân sự đã ra lệnh, hắn ta không được phép làm hại bất kỳ con tin nào."

" Anh cảm thấy hắn sẽ nghe?"

"Chứ không thì sao? Còn biện pháp nào khác đâu? Chỉ có thể cầu mong hắn ta đừng nổi cơn điên giữa chừng."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong tòa nhà vẫn không có động tĩnh gì, từng chút dày vò tinh thần mỗi người.

Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc, bọn họ đều là người thân của các con tin bị bắt, rất nhanh những người đó đã được người khác đỡ đi.

Cảnh sát trưởng bụng phệ đứng bên xe cảnh sát, đang kịch liệt tranh cãi với chuyên gia tội phạm, bộ đàm liên tục vang lên tiếng bíp bíp, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.

Cảnh sát trưởng lau mồ hôi trên vầng trán bóng loáng thưa tóc, vừa định hỏi người của quân đội còn bao lâu nữa mới tới, liền nghe thấy phía xa có tiếng động cơ ô tô.

Ở cuối con phố dài, một chiếc xe địa hình quân đội chạy như bay mà đến, dừng lại bên ngoài dòng người đông đúc.

"Thượng tá, đường bị người xem chặn lại hết rồi, chúng ta xuống xe chen qua đi thôi."

Sau khi bấm còi nhiều lần không có kết quả, Khổng Phi bất đắc dĩ mà quay đầu hỏi Lan Du ngồi phía sau.

Lan Du đang vắt chéo chân ngồi ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần suốt quãng đường đi.

Nghe được Khổng Phi nói, hắn hơi mở mắt ra, từ ghế sau liếc mắt nhìn kính chắn gió, sau đó mở tung cửa sau.

Bằng Bằng Bằng!

Ba tiếng súng thanh thúy vang lên.

Đám người sôi nổi quay lại, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một sĩ quan trẻ trung tuấn mỹ nhô nửa người trên từ băng ghế sau của một chiếc xe quân đội màu đen, khẩu súng trong tay hướng thẳng lên trời, miệng súng còn bốc lên khói trắng.

Hắn hơi ngẩng cằm lên, khuôn mặt sắc xảo không thể bắt bẻ được, nhưng nhìn đôi mắt đen láy vô hồn kia, chỉ khiến người ta ớn lạnh cả người.

" Thượng tá K! Là thượng tá K!" Có người kinh sợ phát ra tiếng thét chói tai.

Giống như Moses chia biển, đám đông nhanh chóng lui về hai bên, để lại một con đường rộng rãi.

Lan Du thu súng lại, tựa vào trên ghế, nhàn nhạt nói: "Lái xe....."

Xuống xe và chen qua? Không có khả năng, điều này căn bản không hợp với tính cách của Thượng tá K chút nào.

Thân là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất xuất sắc, phải luôn khắc ghi điều này: Cho dù hành tinh có nổ tung, cậu vẫn phải giữ tinh thần ổn định cho đến giây phút cuối cùng, phải để con người này có thể đứng vững trong đám mây nổ.

Đám người chen chúc ở hai bên đường khi nãy, giờ đã lặng như gà gáy xong, chỉ có cái bọc nilon là dám lăn lóc trên mặt đất, phát ra âm thanh sàn sạt nhỏ.

Khổng Phi lại một lần nữa khởi chiếc xe địa hình, vượt qua con phố dài dưới con mắt của mọi người, chỉ cảm thấy cảm thấy áp lực gấp bội.

Lan Du ấn cửa sổ xe xuống, nhìn về phía trung tâm mua sắm cách đó không xa.

Trung tâm mua sắm tổng cộng chỉ có sáu tầng, cũng không biết là ai thiết kế, hình dạng bằng phẳng, hai đầu hẹp ở giữa rộng, trên tường ngoài cách vài mét nhô ra những đồ trang trí bằng kim loại dài, giống như một cây xương rồng.

Phỏng chừng như có người nào bị vướng lại ở mỗi đầu thanh kim loại, lính cứu hỏa với không tới được, nên đành phải buông mình ra.

Cứu người từ trên cao xuống cũng không sao, dù sao trong lúc quay phim cậu cũng thường treo trên dây thép. Cậu một bên nghĩ ngợi, một bên nghe người truyền tin nói trong tai nghe.

" Thượng tá K, anh xác định không cần mang thêm binh lính sao?"

"Không cần......"

"Được rồi, vậy anh có chắc là sẽ không hại một người nào không?"

"Binh lính, chuyển lời tới tướng quân, nếu lo lắng có thể phái người khác tới. Ngoài ra, xin hãy dùng kính ngữ khi nói với tôi."

"Được rồi, ngài có chắc là sẽ không hại một người nào không?"

"Cậu tên là gì?"

"Thực xin lỗi, quấy rầy ngài rồi."

Người truyền tin ngắt cuộc trò chuyện.

Lan Du thu hồi ánh mắt, đang chuẩn bị đóng cửa kính xe, ánh mắt liền lướt qua đám đông, dừng lại trên người của một cậu bé.

Cậu bé ước chừng sáu bảy tuổi, đứng ở hàng đầu tiên, được mẹ đỡ trên vai, tròn xoe đôi mắt nhìn cậu, trông rất đáng yêu..

Bản tính Omega lập tức bị khơi dậy, Lan Du không khỏi thở dài trong lòng: Thật muốn sinh một đứa bé đáng yêu như vậy...

Oa! Cậu bé hoảng sợ mà bẹp bẹp miệng, rốt cuộc không nhịn không được khóc thành tiếng, bị người mẹ phía sau ôm lấy bịt miệng.

Ở đằng xa, vài cảnh sát đã nhanh chóng di chuyển rào chắn ra khỏi, để cho chiếc xe địa hình đang tiến đến dừng lại bên cạnh xe cảnh sát.

Cửa xe mở ra, đôi chân dài của Lan Du đặt xuống, bước ra ngoài.

"Thượng tá K." Từ đầu đến cuối thân cảnh sát trưởng toàn mồ hôi, nhìn thấy Lan Du giống như vị cứu tinh, nhanh chân đến tiếp đón.

Lan Du cũng không chào hỏi hắn ta, trực tiếp đi vào trung tâm thương mại, hỏi: "Tình huống như thế nào?"

"Thượng tá K, nhìn thấy ngài ta liền an tâm rồi, vừa rồi tôi lo lắng quá, đến cả cảnh sát cũng không thể đi lên đấy được ——"

"Tôi nói, tình huống như thế nào." Lan Du dừng lại bước chân, quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cảnh sát trưởng.

Khuôn mặt cảnh sát trưởng vẫn đang treo một nụ cười, nhưng anh ta không kịp phản ứng gì, liền đóng băng tại chỗ.

Một người cảnh sát linh động chạy nhanh tiến lên, cất cao giọng nói: "Cho tới nay, chúng tôi chỉ biết có một tên tội phạm, hắn đang ở trong đại sảnh tầng cao nhất. Ba mươi tám con tin trong số đó, ít nhất có mười người bị trói chặt bằng bom."

Con tin? Bom? Hung thủ?

Lan Du sững người một cái.

Nhưng dù sao cậu cũng có tố chất cơ bản của một diễn viên ưu tú, biểu cảm của cậu có thể được điều chỉnh trong chưa đầy một giây.

Nếu khoảnh khắc này đang được chiếu lên ở trên màn ảnh lớn, thì đến cả người xem tinh mắt nhất cũng không thể nào nhìn thấy nó.

"Bị một tên tội phạm làm khó, các người có tự giác ý thức rằng toàn bộ cái sở cảnh sát này cũng chẳng bằng tôi không vậy?"

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo, sau khi nói xong câu đó liền phát ra một tia giễu cợt từ trong xoang mũi.

Tựa như những tên phản diện ngu dốt không biết trời cao đất dày trong phim điện ảnh, toàn thân tràn ngập kiêu ngạo.

Các người có thể tức giận cãi lại tôi mà, cãi xong rồi thì đuổi tôi đi, tôi thề sẽ không đánh các người đâu.

Viên cảnh sát cùng cảnh sát trưởng chỉ là sửng sốt một chút, sau đó liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, toàn bộ chúng tôi đều chẳng bằng ngài, vì vậy liền nhờ quân đội hỗ trợ, phái ngài tới đây."

Lan Du duỗi ngón tay cái về phía bọn, sau đó chậm rãi chuyển hướng, gõ vào hai điểm.

Khóe miệng cong xuống, mí mắt nửa nhếch, tràn đầy khinh thường.

Cậu đã từng diễn cảnh này trước đây, nếu có diễn viên phụ nào diễn chung với cậu, thì thể nào cũng sẽ phẫn nộ đến nỗi diễn không nổi nữa, xắn tay áo nhào lên đánh người.

Vẻ mặt của cảnh sát trưởng dường như không chịu nổi nữa, hắn đưa tay lên lau mồ hôi nhờn trên khuôn mặt mập mạp.

Khi bỏ tay xuống, trên mặt hắn ta lại hiện lên nụ cười, "Thượng tá K, ngài thật hài hước."

Trong lòng Lan Du bắt đầu phát run, cậu có chút không đành lòng, nhưng tưởng tượng đến tên tội phạm và đống bom kia, rốt cuộc vẫn phải nhẹ nhàng hộc ra hai chữ, " Phế vật."

Nói xong, lùi lại một bước, cậu khoanh tay trước ngực, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ ra biểu tình thưởng thức.

Không phụ sự kỳ vọng, khuôn mặt của tên cảnh sát trưởng bắt đầu đỏ bừng lên, hai cánh mũi thở hỗn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Cảnh sát trưởng nắm chặt bàn tay đang để sát ở bên bắp đùi, có thể nhìn thấy những đường gân nổi lên dưới lớp thịt dày.

Lan Du khéo léo ngoảnh mặt đi, bùng nổ, bùng nổ đi, mắng tôi nặng lời rồi đuổi tôi đi, thật đấy, tôi sẽ thề không bao giờ đánh ai cả đâu.

"Đúng là phế vật thật......" Cảnh trường cười khổ một tiếng.

Thôi xong.........TvT

Lan Du nhìn hắn một cái, tiếp tục đi vào trung tâm thương mại, tên kia cảnh sát bị cảnh sát trưởng đẩy đẩy vài cái, lại quay sang âm thầm lải nhải chửi rủa Lan Du, cuối cùng cũng chỉ đành nhắm mắt đuổi theo.

"Thang máy?"

"Cửa thang máy cài bom, mở không được." Giọng nói của viên cảnh sát có chút cứng ngắc.

"Lối ra?"

"Nó bị hắn dùng thứ gì đó chặn lại rồi, không dám đập phá quá mạnh bạo, sợ rằng mới mở ra được có ba giây, đã bị hắn ta kích hoạt cho bom nổ."

"Thang cuốn?"

"Hắn dùng một ít con tin quấn bom chặn thang cuốn, dùng điều khiển từ xa giấu ở phía sau. Chúng tôi không dám xông lên phía trước."

Lan Du thân cao chân dài, lại bước đi rất nhanh, khiến viên cảnh sát phải vừa chạy vừa trả lời.

Mới vừa bước vào đại sảnh, cậu đột nhiên dừng bước, xoay người, viên cảnh sát không kịp dừng được chân, suýt chút nữa đụng phải người cậu, phải dùng hết sức lực bản thân mới ổn định lại được.

Lan Du nhìn xuống anh ta, đồng tử của viên cảnh sát dần dần giãn ra, da mặt không kiểm soát được mà hơi run rẩy co giật.

"Cảnh sát, đừng bắt tôi phải hỏi từng câu một." Lan Du nói.

"Kính cường lực được sử dụng bao quanh tầng trên cùng, loại kính này không chỉ có khả năng chống đạn mà còn có khả năng chống lại các vụ nổ thông thường. Nó chỉ có thể phá vỡ bằng pháo ion. Tuy nhiên, điều kiện để sử dụng pháo ion là ở khoảng cách 20 mét, khi đó người sử dụng sẽ không bị ảnh hưởng bởi pháo nổ. Vì vậy, việc treo người từ sân thượng để nổ là không khả thi. Nếu sử dụng máy bay trực thăng để phá vỡ nó, người trên sân thượng sẽ không thể kịp lao lên trực thăng ngay lập tức được, dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cũng đủ để tên tội phạm có thể kích hoạt quả bom nổ con tin."

Viên cảnh sát nói một hơi dài thật dài, hít vài ngụm khí xong nín thở chờ đợi.

Lan Du dùng đầu ngón tay từng cái gõ vào bắp chân của mình, bình đạm hỏi: "Nếu sử dụng biện pháp gì đều không vào được, vậy gọi tôi tới đây tới có ích lợi gì?"

Làm ơn, tôi chỉ là một diễn viên thôi huhuu.

Từ sau khi xuyên tới đây liền tận tâm tận lực dạy dỗ binh lính, có thể chỉ cho tôi làm giờ hành chính thôi cũng được hay không.

"Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa, tựa như ngài vừa rồi nói đấy, chúng tôi chính là phế vật. Nhưng có là phế vật thì đều không quan trọng, hiện giờ bên trong vẫn còn ba mươi tám con tin đang bị giam giữ, người thân của họ thì đang chờ ở bên ngoài." Viên cảnh sát mặt đỏ lên khi nói xong câu này, liền ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Lan Du liếc nhìn anh ta, nhận thấy được trong khóe mắt lóe lên vài giọt nước.

Trong đại sảnh, các cảnh sát mặc chống đạn trên ngực chạy tới chạy lui, nói chuyện trên bộ đàm, tất cả đều rất hoảng loạn. Còn có những người khác nằm mai phục ở cầu thang, giơ súng lên nhìn.

Khuôn mặt bọn họ đều lộ rõ nét nghiêm túc nôn nóng, sau khi nhìn thấy Lan Du, đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân.

Tiếp đó lại khẩn trương nhìn nhau, ánh mắt như chứa hàng ngàn điều muốn nói.

"Tiểu Phân, con như thế này là muốn giết chết mẹ rồi, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ làm sao có thể sống nổi đây......" Xa xa tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ yếu ớt truyền đến.

Xung quanh an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Lan Du.

Cậu nhẹ nhàng nắm chặt ống quần chính mình, giọng nói vẫn như cũ lãnh đạm nói: " Sắp xếp cho tôi một chiếc trực thăng, thêm một khẩu pháo ion nữa."

Viên cảnh sát vội vàng quay đầu lại, hai mắt sáng lên, kích động hô to: "Tuân lệnh..."

Lan Du trong lòng thở dài, quên đi, coi như đang làm một bộ phim chiến tranh vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.