Chương trước
Chương sau
“Bước ra ngoài!” Hạ Lam thấp giọng nói một tiếng.

Tống Tư Âm đỏ mặt, vội xoay người đi, nhỏ giọng biện giải, “Đều là phụ nữ, chị sợ cái gì.”

Hạ Lam nhanh chóng đổi quần áo, đi tới, đem người người nào đó ấn ở trên tường.

“Gõ cửa phòng, có biết hay không?”

“Em sai rồi, chị ơi, thực xin lỗi.” Cô tạo ra bộ dáng đáng thương chắp tay trước ngực xin tha.

Hạ Lam nhìn cô, sau một lúc lâu, thở dài. Dùng ngón tay với những khớp xương rõ ràng gõ lên trán Tống Tư Âm. “Lần sau nhớ gõ cửa.”

“Đã rõ! ”

Tống Tư Âm ngoài miệng đáp rất dứt khoát, trong lòng lại liên tưởng cảnh tượng vừa nãy. Thật thể kia thật xinh đẹp, đáng tiếc không được xem thêm nhiều lần.

Vào ban đêm, cô cầm giấy bút mượn được bắt đầu phác thảo tranh. Nửa tiếng sau một bức tranh vẽ vai của phụ nữ xuất hiện nổi bật trên giấy.

Khi nhìn chằm chằm vào bức tranh lõa thể, Tống Tư Âm chống cằm nghĩ, nếu Hạ Lam có thể làm người mẫu cho cô thì tốt quá. Lúc đó cô nhất định có thể vẽ ra tác phẩm có thể so sánh với Nick Cấp Nhu*.

*(Rinn: xin lỗi nhen, tui đã cố gắng tra nhưng mà không hiểu cái tên này là của ai. )

Cô nằm xuống, mở di động, ở bản ghi chú ghi chép sự việc phát sinh hôm nay.

Cách ly đếm ngược 13 ngày.

'Vẽ một gương mặt tra* làm tâm tình cô vô cùng kém nhưng khi vẽ được bức tranh mỹ nhân kia ta đã được thanh tẩy đôi mắt. '

'Không có phát sinh mâu thuẫn nào, chị dâu tương lai này, ta thực vừa lòng. Ngày mai ta muốn tiếp tục nỗ lực tác hợp chị ấy cùng anh trai!'

……………Ta là dãy phân cách a~………………

Ngày thứ ba bị thanh âm tin tức đánh thức, Tống Tư Âm không phát hỏa, cô ai oán mà rời giường, ra khỏi cửa, đi thẳng đến phòng bếp.

Ba phút liền nấu xong bốn cái trứng gà ăn với sốt cà chua.

Lúc đem mâm đem đồ ăn lên trên bàn, còn mang theo một tia khó chịu khi dậy sớm.

Hạ Lam chạy bộ xong, từ trên máy bước xuống đi đến trước bàn ăn, liếc liếc mắt nhìn bữa sáng. “Lại làm cái này lừa gạt tôi?”

Không có hồi đáp.

Han Lam nhìn khuôn mặt còn vương chút nước, miệng ụ xuống lập tức muốn cười. Song vì tránh chọc giận người nào đó, cô nhịn.

Hai người mỗi người hai quả trứng gà, một chút sốt cà chuam

Ăn xong bữa sáng, Tống Tư Âm chờ Hạ Lam đi làm việc, sau đó ngồi xổm xuống ban công gọi điện thoại cho bạn thân.

“Manh Manh, tớ uất ức, uất ức muốn chết.”

“Âm Âm, cậu làm sao vậy?” Điền Hiểu Manh đầu điện thoại bên kia sốt ruột dò hỏi.

Hai người sinh ra cùng một cái bệnh viện, Tống Tư Âm nhỏ hơn cô nửa tháng. Từ nhà trẻ đến cao trung, hai người đều là bạn bè tốt như hình với bóng.

Khi còn nhỏ, Tống Tư Trác thường xuyên cười nhạo hai người đi WC cũng phải tay trong tay. Về sau khỏi kết hôn, cả đời ở chung với nhau cũng được.

“Có người ngược đãi tớ, không cho tớ ngủ ngon, còn bắt tớ dậy sớm làm bữa sáng!”

“Ai a? To gan như vậy?!”

Tính cách khó chịu khi rời giường của Tống Tư Âm trừ người nhà ra người rõ nhất chính là Điền Hiểu Manh. Lúc trước vì bất đắc dĩ rằng ôn thi đại học phải dậy sớm. Mỗi buổi sáng trong khoảng thời gian đó ai cũng không dám đến gần Tống Tư Âm, nếu có lập tức sẽ bị mắng.

Say khi lên đại học vì không có quy định thời gian, cái tính khó chịu ấy lại ngày càng lớn nhưng cũng không ai dám can thiệp.

“Chị dâu tương lai của tớ.”

“Ách…… Tống Tư Trác có đối tượng?”

Hai bên trầm mặc vài giây. Bất chợt, cả hai đồng thời cười ầm lên.

“Ha ha ha, cái này cậu hỏi quá hay, nói cho cậu biết, hắn coi trọng nữ mỹ nhân khéo thế nào, tớ lại đang cách ly cùng người đó. Tớ đang phải giúp hắn theo đuổi bà xã đây. Nếu chị dâu là do tớ kéo về thì sau này sẽ không có mâu thuẫn chị dâu em chồng rồi. ”



“Là kiểu người gì a?”

“Đại mỹ nhân nha, tớ chưa từng gặp người xinh đẹp như vậy đâu.”

Tống Tư Âm liền kể hết sự tình phát sinh trong hai ngày cô ở cùng Hạ Lam cho Điền Hiểu Manh.

“Pháp y à hảo hâm mộ quá, bảo sao Tống Tư Trác thích. Hắn từ nhỏ đã thích ngự tỷ, hắn lúc sơ trung còn bắt chúng ta giúp hắn gửi thư tình cho học tỷ, học muội. ”

“Không sai. ”

Hai người tiếp tục 'nấu cháo' điện thoại. Hạ Lam đi tới nghe hai đến ba phút Tống Tư Âm vẫn không phát giác.

Mãi cho đến khi Tống Tư Âm nói : “Manh Manh, tớ cảm giác rằng mình vẫn còn dậy thì, mấy ngày nay tớ cảm thấy ngực có chút đau……” Lúc này, Hạ Lam rốt cuộc cũng không nhịn được, ho nhẹ một tiếng.

“A!!!”

Tống Tư Âm quay đầu nhìn Hạ Lam, thét chói tai tắt điện thoại, “Chị, Chị nghe được cái gì rồi?”

Mặt cô thoáng cái hồng như quả táo.

Hạ Lam rất có hứng thú mà nhìn cô, “Từ lúc em bắt đầu nói hình như mông mình có chút phát triển. ”

“A! Chị, chị, chị phải biết rằng phi lễ chớ nghe a!”

“Đây là ban công nhà tôi, hơn nữa thời điểm tôi đi tới có gọi em một tiếng, đáng tiếc em chỉ lo hưng phấn nói chuyện  phát triển mông.”

“Đừng, đừng nói nữa.”

Cô muốn tìm cái khe đất chui vào! Đề tài riêng tư như vậy bị  Hạ Lam nghe được về sau cô làm sao bảo trì hình tượng đây!!

“Được rồi, nói chính sự, báo cho em một tin tức tốt.”

“Bây giờ có gì được tính là tin tức tốt a……”

“Nghi phạm kia đã bị bắt được.”

Tống Tư Âm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt quẫn bách với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được chuyển sang vui  mừng như điên.

“Thật sao?”

“Ừ, bức tranh của em đã hỗ trợ rất tốt!”

Tống Tư Âm nhào tới, ôm chặt Hạ Lam, “Quá tuyệt vời! Rốt cuộc bắt được kẻ xấu!”

“Bức tranh đó của em có tác dụng rất lớn!”

Hạ Lam cũng không nghĩ tới, thứ hỗ trợ tìm ra nghi phạm ấy vậy mà lại là bức tranh của Tống Tư Âm. Lúc Chu Đồng gửi ảnh nghi phạm cho cô, cô vừa nhìn đã phát hiện người đó cùng bức vẽ của Cục Cảnh Sát có năm phần giống còn so với tranh của Tống Tư Âm lại giống đến bảy, tám phần!

Chuyện này quả thực hiếm có khả năng xảy ra.

Ngay cả Chu Đồng còn phải kinh ngạc, hỏi: “Cô thỉnh cao thủ từ nơi nào ra vậy?”

Hạ Lam không nói cho đối phương, người kia không phải cao thủ, chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa tốt nghiệp đại học. Mà người là do mình nhất thời xúc động, mang về nhà.

Cuối cùng chỉ có thể nói là một người bạn hỗ trợ.

Nhìn người vui vẻ ôm lấy mình nhảy tới nhảy lui cứ như đứa trẻ mới được cho kẹo, Hạ Lam thầm khẳng định, ý tưởng lúc trước của mình hẳn là không sai.

Tống Tư Âm thực sự có thiên phú họa sĩ!

Người biết vẽ tranh rất nhiều, chuyên nghiệp, không chuyên nghiệp, giả trí,…… Nhưng có thể dựa trên hình ảnh mơ hồ và vài lời khai của nhân chứng vẽ ra chân dung thì chắc chắn phải có thiên phú mới được. Vừa nhìn Tống Tư Âm liền biết đối phương chưa từng tiếp xúc với chức nghiệp họa sư điều tra này. Đây chắc chắn là do sinh ra đã có thiên phú.

“Chị ơi, chị nói em cũng hỗ trợ?”

Hạ Lam đẩy Tống Tư Âm ra, kéo ra khoảng cách giữa hai người “Không sai, em đã giúp rất lớn, bất quá không có chính sách khen thưởng.”

Tống Tư Âm xua xua tay, “Em không thèm để ý cái đó, có thể bắt được tội phạm là được, hắn sẽ chịu hình phạt đi?”

“Nhất định sẽ.”

………… a few minutes later…………



Bởi vì tranh của Tống Tư Âm giúp đỡ rất nhiều cho việc phá án, Hạ Lam quyết định bắt đầu cố ý vô tình dẫn đường cho đối phương.

“Em có nghe qua có thể căn cứ vị trí xương vẽ ra tướng mạo thật của người đó chưa? ”

Tống Tư Âm  gật đầu. “Có nghe qua a, em chọn học nhân thể cấu tạo học, nó hay ở chỗ có thể dựa vào đặc điểm xương vẽ ra dáng vẻ bề ngoài, độn tương tự còn lên tới 95%. Nhưng mà giáo sư nói người làm việc này chính là thần thủ*!”

(*Thần thủ: thủ pháp của thần.)

Song muốn luyện thành thần thủ thực sự quá khó khăn. Tuy thiên phú là quan trọng nhất nhưng nếu không  khắc khổ luyện tập, cũng không thể đạt được.

Giáo sư còn nói qua, các cô không cần luyện thần thủ. Đó là yêu cầu tập luyện của người công tác chuyên nghiệp.

Hạ Lam đang đứng trên lót yoga trở nên cứng nhắc, thuận miệng hỏi một câu: “Vậy em nghe qua quỷ thủ chưa?”

“Quỷ thủ?”

“Căn cứ xương thi thể, vẽ ra chân dung lúc còn sống của người chết.”

Tống Tư Âm làm vẻ mặt nghi hoặc, “Vì sao phải dựa vào xương cốt nắn ra hình? Trực tiếp tra DNA, đối chiếu kho gien, là xong rồi a.”

“Em biết quốc gia của chúng ta có bao nhiêu người không? Dữ liệu trong kho gien có bao nhiêu người? Nếu đem gen tất cả mọi người vào một chỗ, đó là công trình rất lớn đó em biết không?”

Tống Tư Âm biết mình nói sai, nhanh chóng ngậm miệng, ra sức quét dọn.

Lúc quét tước xong, cô đến ban công đứng trước chỗ Hạ Lam đang gập bụng, Tống Tư Âm  ngồi lên miếng lót tập yoga bên cạnh, “Chị ơi, dáng chị đẹp như vậy, còn rèn luyện nữa a.”

“Rèn luyện là vì tự tôi tự quy định, không phải vì để đẹp dáng người.”

Ha, lời này nếu để người khác nghe thấy hất định sẽ toan a.

Nếu có thể tự quy định mà tập luyện thì làm gì còn ai hâm mộ dáng người người khác?

Người Hạ Lam nhìn thật khỏe khoắn, bụng không hề một tia mỡ thừa, thậm chí Tống Tư Âm còn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng.

Cơ bụng a.

Phụ nữ có cơ bụng oa.

Tống Tư Âm không nhịn được, cô duỗi tay sờ soạng một chút.

“Em làm gì?”

Hạ Lam bắt lấy tay cô, không cho cô đụng tới  mình bụng mình.

“Em……” Cô ngượng ngùng cười, “Em muốn sờ sờ thử cơ bụng của chị. Em chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có cơ bụng nha. ”

Hạ Lam ngồi dậy, một chân cong lên, khuỷu tay chống lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô.

“Em có biết những lời vừa rồi biểu hiện cho cái gì không? ”

“Cái gì?” Ánh mắt Tống Tư Âm  đơn thuần, tò mò chớp chớp.

Hạ Lam thở dài, đứng dậy, “Thật là ngu ngốc, nhớ kỹ, về sau đừng sờ loạn cơ bụng người khác, bất kể nam hay nữ!”

Là trần trụi mời gọi a. Ngu ngốc.

Thấy Hạ Lam rời đi, Tống Tư Âm quay đầu tiếp tục hỏi:  “Chị ơi, rốt cuộc cái này biểu hiện cái gì vậy?”

Cô đứng dậy, theo tới cửa phòng ngủ.

Hạ Lam có thói quen sau khi rèn luyện xong, sẽ lập tức tắm rửa, thay quần áo.

Ách…… Có khi nào nếu bây giờ cô đẩy cửa ra liền có thể thấy Hạ Lam khỏa thân lần nữa?

Thời điểm cô nàng do dự, bên trong đã truyền ra tiếng nước.

Đã bắt đầu tắm rửa rồi nha.

Tống Tư Âm nghĩ đến hình ảnh mê người phía trước liền cảm thấy cái mũi nóng lên.

Cô hình như có điểm gì đó không thích hợp, nhưng nhất thời lại không thể tìm ra cái gì không thích hợp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.