Không khí rốt cuộc cũng thông vào lồng ngực, Tống Tư Âm dùng giọng nói hơi khàn khàn cùng nức nở mà kể lể.
“Chị…… Chị không có võ đức! Không phải đã nói chậm một chút sao?”
“Em uống quá chậm, thuốc mau lạnh, tôi giúp em gia tốc thêm.”
Mặt Hạ Lam đầy vẻ vân đạm phong khinh*, tựa hồ người dùng hành vi thô bạo lúc nãy cùng mình không có quan hệ.
(* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)
Lúc này Tống Tư Âm đã muốn khóc tới nơi. Nhìn cô hoàn toàn giống chú cún đang chịu tủi thân.
Hạ Lam không nói gì, chỉ vươn tay xoa xoa khóe miệng Tống Tư Âm rồi trườn theo cổ thành một đường đi xuống, cuối cùng dừng ngay tại vị trí ngực.
Bị đầu ngón tay đụng vào thân thể làm Tống Tư Âm không khỏi khẽ run lên.
Cảm giác dị thường tức khắc lan ra khắp người, trái tim Tống Tư Âm không biết vì sao mà đập mạnh liên tục. Thời điểm cô nói chuyện không thể không có chút lắp bắp. “Chị…… chị làm gì?”
“Lau miệng hộ em.” Hạ Lam bình tĩnh mà mở miệng.
Chị không phải có thói ở sạch sao? Vì cái gì không lấy khăn giấy lau?
Theo bản năng liền rụt rụt cổ, mãnh liệt phản đối. Song Tống Tư Âm vẫn không mang câu này nói ra.
Cô chỉ dùng đôi mắt to, ngập nước mà nhìn chăm chăm vào Hạ Lam.
Sau một lúc lâu, Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm, chậm rãi phun ra một câu.
“Muốn xem ma thuật sao?”
Tống Tư Âm kép ra khoảng cách giữa hai người ra xa, toàn thân bắt đầu dâng lên cảnh giác.
“Xem ma thuật thì có thể, uống thuốc tốt là được!”
Nhìn bộ dáng cảnh giác kia khiến Hạ Lam có chút không nhịn được mà bật cười. “Khỏe rồi a, chắc không còn vấn đề gì đâu, không cần phải uống thuốc thêm nữa. ”
Tống Tư Âm có chút tò mò nhìn bàn tay Hạ Lam đang huơ huơ vô định trong không khí như đang bắt lấy vật gì đó.
Bỗng chốc một thanh chocolate liền xuất hiện trước mặt Tống Tư Âm.
Hạ Lam thong thả, ung dung xé mở gói chocolate sau đó đưa đến bên miệng Tống Tư Âm.
“Cái này, cho em.”
“Vừa nãy động tác tôi có chút thô bạo, cái này…… Coi như tôi nhận lỗi đi!”
Mẹ ơi! Cái này quá là động tâm aaaaa!
Ai có thể cự tuyệt một ngự tỷ cao lãnh ở trước mặt mình đã vậy còn đút cho mình ăn chocolate a!
Muốn chết muốn chết!
Ôi oa vài tiếng, Tống Tư Âm dùng hành động thực tế để trả lời Hạ Lam. Cô vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng sượt qua đầu ngón tay Hạ Lam, đem chocolate kia nhai xuống
Trong nháy mắt, cơ thể Hạ Lam trở nên cứng đờ, tuy là cô có ý đút Tống Tư Âm ăn nhưng vạn nhất không nghĩ tới người kia cư nhiên trực tiếp dùng miệng……
Nhất thời việc thu hồi tay Hạ Lam cũng quên mất.
Hương vị chocolate dần nhạt đi trong miệng, Tống Tư Âm biểu lộ đầy mặt rằng bản thân chưa đủ thèm. Đến mức còn liếm liếm đầu lưỡi.
“Ăn đặc biệt ngon a! Cảm ơn chịiiiii!”
“Nếu lần tới chị còn đút em ăn chocolate thì bắt em uống thuốc Đông y cũng không phải không thể nha!”
Hạ Lam không tiếp lời, chỉ im lặng nhìn nhìn lòng bàn tay ẩn ẩn phản chiếu ánh nước. Đôi mắt không khỏi càng thêm thâm thúy.
“Em đi ngủ đi, tôi còn có công việc phải giải quyết.”
Nói xong, Hạ Lam liền không chút lưu tình mà quay đầu rời đi.
Chỉ còn một Tống Tư Âm mang vẻ mặt mộng bức*.
(* Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.)
Liền…… Rời đi rồi?
“Cạch cạch” vài tiếng, cửa phòng bị đóng chặt.
Tống Tư Âm ngơ ngẩn mà nhìn phía trước, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Hạ Lam liền như vậy mặc kệ cô!
Tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, Tống Tư Âm đi chân trần xuống sàn nhà, chạy theo phương hướng rời đi của Hạ Lam, muốn đòi đồ ăn tới tận cùng.
Trong kẹt cửa chui ra một cái đầu, Tống Tư Âm đang cẩn thận dò xét xung quanh.
Trong thư phòng, Hạ Lam tập trung tinh thần cao độ mà làm việc, bàn tay gõ thật nhanh trên bàn phím. Âm thanh xuống trang lần lượt phát ra.
Chị ấy thật sự vội vã à?
Trong mắt Tống Tư Âm hiện lên một tia ảm đạm, cô cảm thấy có chút mất mát, ngoan ngoãn lui người dần trở về phòng.
Bỗng nhiên, đồng tử cô đột nhiên co rút. Tống Tư Âm trong phút chốc đã chú ý đến vật hấp dẫn đang nằm trên giá đựng đồ trong phòng khách.
Đây…… Đây không phải là chocolate cô vừa mới ăn sao?
Nhìn thấy cái này, sự mất mát trong lòng Tống Tư Âm lập tức trở thành hư không. Mắt không nhịn được đầy trông mong mà nhìn hộp chocolate kia.
Trên đời này, cô thích nhất chính là đồ ngọt!
Chỉ cần có đồ ngọt ngon để ăn, cô thật sự có thể vui vẻ hết cả ngày!
Cô dùng ánh mắt chờ mong mà xoa xoa tay, lại cố tình dùng âm thanh yếu ớt khi bị bệnh mà làm nũng.
“Chị ơi~, em có thể ăn cái chocolate kia nữa không?Trong miệng rất đắng a, chỉ muốn ói thuốc ra thôi!”
Hạ Lam có chút không kiên nhẫn nói: “Chocolate nằm trong giá ngoài phòng khách, tự mình lấy đi. Thời gian đang làm việc đừng làm phiền tôi.”
Cái đồ hung dữ.
Tống Tư Âm trong lòng mắng thầm một câu. Sau đó quay lại nhìn chocolate trên giá, ôm thẳng hết về phòng.
Cô cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, ầm lấy một viên, trực tiếp nhét vào miệng mình.
Ngọt mà không ngắt, hương vị thuần khiết , dù là chocolate cũng không đắng!
Thật sự ăn quá ngon nha!
Tống Tư Âm hạnh phúc mà gật gù cười, cả người đắm chìm trong vui sướng.
Theo sự biến mất từng cái từng cái của chocolate, một nhãn dánh hình quả bơ liền hiện ra.
Không chỉ có như thế, một cái ghi chú in hình thỏ trắng nhỏ trong tay dường như đang cầm cây gậy gỗ.
Trong khoảnh khắc đầu tiên khi Tống Tư Âm nhìn thấy nó, biểu cảm của cô dần dần trở nên quỷ dị.
Hạ Lam là cao lãnh ngự tỷ nữ pháp y.
Nhưng mà trong tâm hồn lại là thiếu nữ khả ái a.
Hai thiết lập này hình như không dính dáng với nhau a!
Lòng hình hiếu kỳ bỗng nhiên dâng lên, cô nhìn nhìn tờ giấy ghi chú. Thấy trong đó có một hàng chữ nhỏ uyển chuyển:
【 Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.*
—— vĩnh viễn yêu ngươi, thỏ con 】
(* Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.
Việt nhân ca:
Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Dịch nghĩa:
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.)
Trong nhất thời, đồng tử Tống Tư Âm rung chuyển như gặp động đất.
Đây là cái gì? Lời thổ lộ!!
Đây đây đau! Sự kiện lớn nha!!
Anh già nhà mình còn chưa chính thức bắt đầu theo đuổi vậy mà lại có tới tận hai tình địch!
Lúc trước là một viên cảnh sát, giờ lại tới một thỏ nhỏ thần bí, chuyện này, chị ấy cũng quá đào hoa đi ?!
Ngay lập tức, cuộc gọi khẩn cấp được truyền tới Tống Tư Trác. Trong chốc lát, Tống Tư Âm liền gấp đến không chờ nổi mà nói: “Anh ơi! Có tin tức lớn!”
“Không biết từ đâu anh lại có thêm một tên tình địch! Hơn nữa hắn còn tặng quà thổ lộ luôn rồi! Quan trọng nhất chính là, chị Hạ Lam chịu nhận nó đó!
“Cái gì?!”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng rít gào không cam lòng.
“Em gái này! Rốt cuộc là em có muốn giúp hay không đây? Lần trước nói anh có cơ hội, lần này lại thông báo có người tặng quà thổ lộ thành công ?!”
“Không được! Em đây là lừa mua lừa bán!Mau trả lại hết tiền đây!”
Nói xong lời cuối cùng, giọng Tống Tư Trác có thể nói là cực kỳ u oán. Hầm hầm hì hì tức giận như tiểu oán phụ!
“Không được! Một khi đã giao tiền, không có chuyện hoàn lại!” Tống Tư Âm không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vì di động di động mới, cô lại muốn nỗ lực thêm một chút.
Hơi do dự trong chốc lát, Tống Tư Âm nói ra loại khả năng khác có thể diễn ra.
“Bất quá, cũng không nhất định chị Hạ Lam đã đồng ý rồi……”
“ Người tình địch kia của anh đem lời tỏ tình viết vào tờ giấy ghi chú nhỏ đựng trong hộp chocolate rồi mới đưa cho chị Hạ Lam.”
“Vừa nãy trong lúc ăn chocolate em mới vô tình phát hiện ra. Rất có thể, chị Hạ Lam vẫn chưa biết sự tồn tại của nó. Cho nên, khả năng chưa đồng ý là rất lớn……”
Điện thoại bên kia của Tống Tư Trác đương nhiên có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng hắn như được thả hòn đá trong lòng xuống.
“Em, em có biết dọa người sẽ hù chết người hay không!”
“Cái này có gì đáng lo lắng, vừa nghe giấy là do em tìm ra anh liền biết ngay là kẻ kia thất bại rồi. Không tính là tình địch nữa!”
“Bất quá…… Rốt cuộc là tên đàn ông nào lại áp dụng phương án hàm súc này làm gì?”
Nghe vậy, Tống Tư Âm rơi vào trầm tư.
“Kỳ thật, về vấn đề này em cũng vẫn luôn tự hỏi, loại đàn ông này…… Không khỏi có chút văn nghệ quá mức đi?”
“ Cẩn thận ngẫm nghĩ cũng thấy lạ, rốt cuộc đại pháp y với tính cách cường thế như vậy, loại đàn ông bình thường như thế có thể chịu được mà thích sao?”
Thật ra, Tống Tư Trác cũng không do dự nhiều vấn đề giống như Tống Tư Âm. Từ lúc nghe nói có thể tình địch đã tỏ tình thất bại, hắn liền ngay tức thì khôi phục bộ dáng tươi cười hớn hở lúc đầu.
“Không sao cả, dù sao chị dâu tương lai của em hiện tại độc thân là được!”
“Nếu có thông tin tình báo gì mới về tình địch thì nói cho anh! Có điều, lần sau xác định thông tin chuẩn xác hẳn gọi điện thoại, không cần cả ngày bắt bóng bắt gió*.”
(* bắt bóng bắt gió: nơm nớp lo sợ được mất.)
“Anh của em hiện tại vẫn phải bận rộn kiếm tiền trả khoản vay mua nhà, không có nhiều thời gian!”
“Hừm!”
Bộ dáng chưởng quầy phủi tay đó làm Tống Tư Âm thực sự khó chịu. Cô chỉnh chỉnh giọng đang nghẹn lại, vừa tức giận vừa bất bình mở miệng.
“Em chỉ phụ trách giật dây bắc cầu cho anh! Tìm hiểu hay tình báo thì nằm ở mức giá khác!”
“Ừ? Hả hả?!”
Đáp lại Tống Tư Âm âm thanh tút tút của điện thoại.
Không ai hiểu em gái bằng anh trai. Ngay cả nếu Tống Tư Trác dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể đoán ra chắc chắn Tống Tư Âm định nhân cơ hội này lên giá. Thừa dịp Tống Tư Âm còn chưa nói ra yêu cầu phải trực tiếp cắt điện thoại! Chỉ cần hắn chạy trốn đủ nhanh, số tiền nào đó sẽ không bay mất ra ngoài ví!
Nghe thấy bên tai chỉ còn âm báo kết thúc cuộc gọi, sắc mặt Tống Tư Âm đầy hắc tuyến, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh già nhà cô cũng quá keo kiệt rồi.
Sau khi khó chịu mắng mỏ anh già nhà mình, cô cúi đầu nhìn ghi chú trong tay. Lúc này mới phát hiện hình như mình đang cầm củ khoai lang nóng muốn phỏng tay.
Cô mà đem nó cho Hạ Lam xem lỡ như người ta đồng ý thì phải làm sao đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]