Chương trước
Chương sau
“Chị ơi, đừng làm như vậy……”

Nhìn gương mặt Hạ Lam gần trong gang tất, trái tim Tống Tư Âm nhịn không được lỡ một nhịp. Cô nhắm chặt đôi mắt nép mình trong góc như con dê núi. Giây tiếp theo, mùi hương cơ thể người kia ngập trong khoang mũi....

Mềm mềm, ướt ướt......

Chẳng lẽ đây chính là hôn cháo lưỡi trong truyền thuyết sao?

Nhưng mà, cô không thích phụ nữ a!

Chẳng những tay chân lạnh ngắt mà dường như cả cơ thể Tống Tư Âm đều muốn đóng băng bởi cái lạnh thấu xương không biết từ đâu đến. Giật mình một cái, Tống Tư Âm bừng tỉnh ngồi bật dậy. Nhìn căn phòng trống rỗng liền cảm thấy buồn bã mất mát. Tất cả sự tình xảy ra đêm qua tựa hồ...... chỉ là giấc mộng.

Phảng phất vì để xác minh suy suy nghĩ trong lòng, cô vừa sốt ruột vừa hoảng hốt nhảy xuống giường, mang tâm trạng hoang mang rối loạn đó chạy thẳng đến thư phòng Hạ Lam với ý niệm duy nhất rằng, cô phải giải thích rõ ràng với đối phương.

Cô thật sự không cảm thấy ghê tởm, tất cả chỉ là hiểu lầm!

Nhưng mà thời điểm cánh cửa phòng ngủ mở ra, cả người Tống Tư Âm liền ngây dại. Căn phòng đó, chẳng có một bóng người. Song cô vẫn không từ bỏ mà chạy nhanh đến thư phòng gian nan tìm kiếm người kia. Đáng tiếc, trong căn phòng có thể gọi là lớn ấy cũng trơ trọi vắng bóng người.

Tống Tư Âm thất hồn lạc phách đi đến phòng khách, ngồi ‘ịch’ xuống cái ghế quen thuộc, nội tâm cồn cào, mở miệng lẩm bẩm. “Đi đâu rồi? Tại sao tìm đâu cũng không thấy? Đúng rồi, có điện thoại, mau gọi điện thoại cho chị ấy!”

Vừa định duỗi tay lấy điện thoại trong túi, đôi mắt Tống Tư Âm vô tình lướt qua bàn ăn nhìn thấy tô cháo trắng còn ẩn ẩn khí thoát ra. Dưới đáy tô kẹp vào mẩu giấy nhỏ, nét chữ tiêu sái, rõ ràng nổi bật trên đó: 【 Tôi đi làm, tự thu dọn hành lí về đi, tạm biệt. 】

Lúc này Tống Tư Âm mới hậu tri hậu giác nhận ra, mười bốn ngày cách ly không ngắn không dài đã kết thúc.

Nhưng mà...... cô còn chưa giải thích rõ ràng với người kia.....

Liền như vậy rời đi sao?

Ngay lúc Tống Tư Âm vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc cá nhân, loạt âm thanh báo hiệu cuộc gọi dồn dập vang lên. Cô uể oải với tay lấy nó, bắt máy, giọng nói thập phần yếu đuối. “Nghe, có chuyện gì sao?”

“Âm Âm!! Hôm nay hết phong tỏa, chiều nay cậu phải tới lớp học học trực tiếp! Mau chạy về kí túc xá nhanh! Chiều nay trong khoa có điểm danh!” Giọng Điền Hiểu Manh đầy sốt ruột truyền đến, Tống Tư Âm bị dọa giật mình. Cô vội vàng xem thời gian trên đồng hồ treo trên phòng khách. Chiều 2:00 có tiết, hiện tại đã hơn 11 giờ. Còn phải thu dọn đồ đạt trở về kí túc xá! Mí mắt giật giật, cô hoảng hốt lùa hết cháo trắng vào miệng rồi vội vàng chạy đi sắp xếp hành lí.

Nửa tiếng sau, Tống Tư Âm rời khỏi địa phương đã gắn bó hơn 14 ngày......

.......

“Tống Tư Âm! Tống Tư Âm tới chưa?”

Giọng nói già nua vang vọng trong không khí, toàn bộ phòng học yên tĩnh, vị giáo sư trên bục vẫn kiên trì hỏi lại lần nữa. “Tống Tư Âm?”

“Có mặt! Có mặt! Có mặt!” Kèm theo lời đáp vội vàng là thân ảnh cô vội vã chạy nhanh vào phòng học.

“Thưa giáo sư, đến rồi ạ!” Tống Tư Âm vừa hổn hển vừa nói, thay may giữa tiếng gọi điểm danh cuối cùng cô đã tới đến phòng học.

Trong nháy mắt, cả phòng học đều dồn ánh mắt về phía cô. Ừm, có chút quỷ dị. Ngay cả vị giáo sự sư lớn tuổi cũng không nhịn được nâng nâng kính, lạnh giọng nói: “Người trẻ tuổi mê chơi là bình thường nhưng mà, không thể vì nó mà sao nhãng học tập và tiến bộ. Bất kể làm cái gì cũng phải có tiết chế, biết chưa?”

Câu nói kì lạ này khiến Tống Tư Âm hơi ngơ ngác song vì sự nghiệp có điểm chuyên cần cô đành bất chấp nghi hoặc trong lòng mà gật đầu như gà bổ thóc. “Vâng ạ, biết rồi ạ.”

“Tốt, bây giờ trở về chỗ ngồi đi, chuẩn bị lấy sách bút ra học.”

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Điền Hiểu Manh, Tống Tư Âm cầm sách giáo khoa đến ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu bày biện dụng cụ học tập.

Tuy nhiên hiện tại Điền Hiểu Manh không có vẻ gì hứng khởi khi gặp lại chị em bạn dì mà vẻ mặt đăm chiêu chuyên chú quan sát Tống Tư Âm từ trên xuống dưới. “Âm Âm..... đêm qua cậu gặp phải chuyện gì? Hay là..... cậu đang yêu đương?”

“Cậu đang nói cái gì a? Tớ nào đâu có yêu đương đâu?” Tống Tư Âm càng thêm ấm ức. “Tớ là dạng người gì chẳng lẽ cậu không biết sao? Tay nam sinh còn chưa nắm qua chứ đừng nói đến yêu đương.”

Điền Hiểu Manh không nói gì, chỉ là im lặng chỉ chỉ cổ Tống Tư Âm.

Tống Tư Âm nheo mắt, đột nhiên giật mình phát giác. Chuyện là lúc trưa cô quá vội vàng, quên thay cái áo cao cổ để che dấu cắn đêm qua.

Bộ dạng này của Tống Tư Âm trong mắt người ngoài nghiễm nhiên thành vừa mới cùng đối tượng lăn giường xong thức dậy vội vã chạy tới lớp học. Chẳng trách lão giáo sư dùng ánh mắt kì quái như thế để đánh giá cô! A a a! Chỉ hận không có khe đất để chui xuống cho rồi!!!

Có lẽ chẳng nhận thấy sự dị thường của Tống Tư Âm, Điền Hiểu Manh vươn tay sờ sờ dấu vết trên cổ cô, khẽ khuyên răn. “Âm Âm nha, tuy rằng chúng ta đều đã thành niên, sinh hoạt những chuyện này cũng là bình thường nhưng mà không nên đến mức này a. Cậu xem cổ cậu đi, bị cắn to bằng quả dâu tây luôn rồi, để lâu một chút chắn chắn sẽ chuyển sang tím!”

Gương mặt Tống Tư Âm dần dần đỏ lên, trên đầu ngại đến bốc khói, quyết liệt bịt miệng chị em bạn dì nhà mình lại, cúi người thấp xuống bàn, rầu rĩ nói: “Cầu xin cậu, đừng nói nữa. Thêm một câu nữa tớ nhất định phải đi tự sát!”

Da mặt Tống Tư Âm mỏng, điều này Điền Hiểu Manh đương nhiên biết, cô thu hồi điệu cười trêu chọc, nghiêm túc mở miệng. “Lời vừa nãy là thật lòng đó. Tuy rằng hiện tại tớ không biết cậu yêu đương với ai nhưng mà nếu người đó có khuynh hướng bạo lực cậu tốt hơn hết nên dừng lại đi! Hãy suy nghĩ đến sự an toàn của cơ thể trước đã!”

Lời này chọc cho Tống Tư Âm lập tức xù lông. “Mi mới yêu đương! Cả nhà mi đều yêu đương! Bổn cung sáng hôm nay mới được giải phong tỏa, làm gì có chỗ nào để luyến ái với người ta?!”

Tức thì, ánh mắt Tống Tư Âm càng thêm quỷ dị đột nhiên bất ngờ kinh hô. “Cậu không phải là cùng vị pháp y tỷ tỷ kia...... Ôi trời, Tống Tư Âm cậu vậy mà là cong?!”

Tiếng la kinh kinh ngạc đó vang lên to rõ giữa phòng học. Mọi người im lặng, theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh. Tống Tư Âm vội vàng che miệng bạn tốt của mình lại, đứng dậy hướng giáo sư cùng các sinh viên khác xin lỗi. “Thật ngại quá, cậu ấy có chút kích động, thật ngại quá!”

“Ưm ưm...” Điền Hiểu Manh vừa định giãy giựa liền bị ánh mắt hung hăn dữ tận của đối phương nhìn qua. Cuối cùng mới chịu an tĩnh lại, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bạn mình, trên mặt viết rõ hai chữ ‘tò mò’.

“Tớ giải thích trước, vết thương này là vô tình mà bị, tớ cùng chị ấy không có xảy ra chuyện gì khó nói, nghe chưa?”

Nghe bạn thân nhà mình giấu đầu lòi đuôi giải thích, Điền Hiểu Manh căn bản chẳng thể nào tin tưởng được. Song cô chỉ đàng giả vờ đã hiểu mà ngoan ngoãn gật đầu. Sự ngượng ngùng của Tống Tư Âm dần hạ xuống, chậm rãi buông bàn tay bịt miệng bạn mình ra.

Ngay khi được giải thoát cơ hàm, Điền Hiểu Manh vẫn chắng nhịn được sự tò mò trong lòng. Cô tiến sát người Tống Tư Âm bắt đầu công cuộc điều tra. “Rốt cuộc, thời gian qua hai người ở chung như thế nào? Tại sao trên cổ cậu lại có dấu vết đó? Cách ly 14 ngày đã xảy ra những gì?”

Liên tiếp những vấn đề được đặt ra khiến Tống Tư Âm bâng quơ nhớ sự tình phát sinh đêm qua, cổ cảm xúc bực bội nảy sinh. Cô cau mày, ấp a ấp úng mở miệng. “Ở chung...... không tốt lắm. Ngày hôm qua tớ không cẩn thận khiến chị ấy tức giận, hiện tại vẫn không biết nên làm thế nào để giải thích, để xin lỗi.”

Trong mắt cô hiện lên tia mờ mịt, bất tri bất giác nhớ đến lời nói cuối cùng của Hạ Lam, trái tim hơi hơi đau nhói.

Biểu cảm thất hồn lạc phách đó nào có thể qua được mắt Điền Hiểu Manh, cô nhận ra sự dị thường này. “Này, Tống Tư Âm cậu còn dám nói mình không thích tỷ tỷ pháp y đó sao? Cậu tự nhìn lại bản thân mình mà xem hiện tại đang mang bộ dạng gì? Nếu không phải tớ quen biết cậu từ lâu phỏng chừng còn tưởng cậu bị câu hồn đi rồi!”

“Không có! Tuyệt đối không có!” Tống Tư Âm quả quyết mở miệng phủ nhận. “Tớ chỉ là...... sợ mất đi một người bạn tốt. Trong khoảng thời gian này tớ phát hiện ở chung với chị ấy khá tốt. Tất cả đều do tớ sai, phải xin lỗi.”

Điền Hiểu Manh hơi hơi bĩu môi, nhìn bộ dạng thập phần thất thần của bạn thân khiến cô cảm thấy khá khó chịu. “Vậy cậu cứ trực tiếp xin lỗi đi! Hơn nữa a, nếu gọi là bạn bè, dù có tức giận cũng không thể tùy tùy tiện tiện cắn cậu đi? Lại còn cắn ở vị trí này!”

Xác thật, động tác Hạ Lam thực sự thô bạo.

Thời điểm Hạ Lam tức giận cô không nhịn được run sợ lẩy bẩy.

Nhưng mà...... Trong lòng cô rất muốn thay người ta cãi lại song lại sợ chị em bạn dì nhà mình bực bội nên chỉ đành cất tiếng thở dài, tựa lên mặt bàn. “Biết rồi, biết rồi, lần tới tớ nhất định sẽ chú ý.”



“Thật tình, mỗi lần khuyên cậu, cậu đều không chịu nghe!” Điền Hiểu Manh có chút bất mãn lẩm bẩm. Đối với bạn mình vô pháp trừng trị chỉ có thể lấy trong balo của mình cái khăn choàng cổ rồi đặt lên trên bàn. “Nè, lát nữa khi đi ra ngoài, đem cái khăn này quàng lên cổ, sẽ không ai nhìn thấy nó nữa,”

Tống Tư Âm không đáp lời, khóe miệng gợn lên nụ cười nhạt, tiếp nhận ý tốt của Điền Hiểu Manh.

Bở vì đại học không có nghỉ hè hơn nữa còn đông sinh viên nên chương chình học được xếp không dày đặt lắm. Học xong tiết buổi sáng này, Tống Tư Âm chẳng còn tiết nào. Theo thói quen, cô cùng Điền Hiểu Manh thong dong đi xuống nhà ăn của trường. Kì thực, một khoảng thời gian không tới đây có chút tưởng niệm a! Nhưng mà chưa kịp bước chân vào đã nghe tiếng gọi sang sảng bên trong vọng ra. “Em gái a! Hắc hắc hắc, bên này nè, nhìn qua đây!”

Bằng bản năng tôi luyện gần hai mươi năm, Tống Tư Âm liếc mắt liền nhìn thấy Tống Tư Trác ngồi cách mình không xa đang hướng cô vẫy tay. Trong mắt ngay lập tức hiện vẻ kinh ngạc. “Sao anh lại ở đây? Tuy không còn vụ phong tỏa nhưng mà trường cho phép người ngoài đi vào à?”

Tống Tư Trác cười hắc hắc, vô cùng đắc ý mở miệng: “Anh gọi điện cho giáo sư của em, nói, muốn vào giúp sửa chửa những vật phẩm bị hư hại, hơn nữa vì hôm nay nên anh đã làm khảo sát nghiên cứu rồi. Mà phải hỏi, chuyện kia tiến triển như thế nào?”

‘Tiến triển’ trong lời Tống Tư Trác là cái gì đương nhiên không cần nói Tống Tư Âm cũng biết đó là cái gì. Cô trả lời với giọng khá thấp và rầu rĩ. “Chuyện này anh đừng hỏi nữa, nói tóm gọn chị ấy khônng phải người anh nên mơ ước chạm vào. Nếu không có cái gì nữa, em đi về đọc sách đây.”

“Hai người đang bàn chuyện gì vậy a? Tớ có thể biết không?” Nhìn Tống Tư Âm vói Tống Tư Trác thần thần bí bí nói chuyện, Điền Hiểu Manh chớp chớp mắt, lần nữa viết hai chữ ‘tò mò’ lên mặt.

Loại chuyện kia, chẳng thể nói rõ với người khác. Tống Tư Âm do dự chốc lát mới căng da đầu đối phó. “Là...... anh trai tớ cần tâm sự tuổi xuân nha, ai da, dù sao tuổi dậy thì của thanh niên đều là mấy cái này. Manh Manh, cậu đi mua đồ trước đi, tớ nói chuyện chút xíu thôi.”

Chẳng đợi Điền Hiểu Manh ư hử trả lời hay hỏi thêm, Tống Tư Âm trực tiếp đem bạn thân đẩy vào trong.

Chỉ còn lại cô cùng Tống Tư Trác vẻ mặt mộng bức*. “Em gái này, WeChat nữ thần đâu rồi? Hết nửa tháng hẳn phải có, mau đưa cho anh!

(* Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

Cách dùng: Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó. Hay khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.)

“A...... danh sách bạn bè trên WeChat của chị ấy đã full, chắc là không cách nào thêm anh được đâu.” Tùy tiện bày ra một lý do để từ chối anh trai mình sau đó Tống Tư Âm liền xoay người muốn rời đi.

Thái độ qua loa khiến Tống Tư Trác nóng nảy. Hắn kéo tay Tống Tư Âm giữ lại, vội vàng chất vấn. “Dừng lại, lúc trước em đâu có nói với anh như vậy. Nói đi, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nếu thật không được thì dù sao cũng phải cho anh một lý do đi, có chết cũng phải là quỷ minh bạch!

Vấn đề là, người ta vốn dĩ không có thích nam nhân a!

Mắt giật giật, Tống Tư Âm ấp úng, chẳng biết nên đối đáp như thế nào với Tống Tư Trác. Dù sao, xu hướng tính dục cũng là vấn đề riêng tư của cá nhân, tuyên bố rộng rãi ra ngoài không phải chuyện tốt cho lắm. Nhưng mà đó là anh cô...... Hai luồn suy nghĩ giao chiến hồi lâu, Tống Tư Âm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ mở miệng lấp liếm. “Chị ấy...... đã có người yêu......chính là tình địch lúc trước em nói với anh.”

“Hả? Cho nên kỳ thật người ta đã sớm về bên nhau? Hại anh mong chờ lâu như vậy!” Tống Tư Trác hoàn toàn thất vọng. Song đừng quên, hắn có mạch não mà người bình thường chẳng thể lí giải được. Sau vài giây thất vọng, giằng co, hắn phấn chấn trở lại.

“Không đúng a. Bất quá hai người họ vừa mới bắt đầu mà thôi, mau mau mau, đem đem Wechat nữ thần giao cho anh! Trên thế giới này, chỉ cần bản thân ra sức cầm cái cuốc thì không sợ không đào được góc tường*!!”

(* Đào góc tường: đập chậu cướp hoa. Làm tiểu tam đồ đó.)

Tống Tư Âm phẫn nộ trợn trắng mắt, lạch cà lạch cạch đi về phía kí túc xá, trước khi đi còn chống nạnh mắng. “Anh nghĩ cùng đừng nghĩ! Em là ở kí túc xá nữ, nếu anh dám làm loạn đi vào, em lập tức báo với ba mẹ tâm tư phá nhà người khác của anh!”

“Hả?! Anh chính là anh ruột của em nha!”

Cứ như vậy, Tống Tư Âm hoàn toàn đem Tống Tư Trác vứt bỏ, trở về kí túc xá của mình. Cô ngã người lên giường, nội tâm rối bời. Trong đầu chỉ còn hình ảnh bản thân sinh hoạt cùng Hạ Lam những ngày trước.

Không được! Có một số việc nhất thiết phải giải thích rõ ràng!

Cô lấy di động ra, mở WeChat, lướt lướt lướt rất nhanh tìm thấy biểu tượng đại diện của người kia. Viết viết hai ba trăm chữ lại xóa xóa lại viết viết. Mãi gần một tiếng ssau mới gửi tin nhắn của mình đi.

【 Chị ơi, thứ nhất, em đã làm ra hành động thất lễ với chị, em xin lỗi! Thứ hai, em tuyệt đối không ghê tởm gì chị, em chỉ là ngu ngốc nên không phản ứng kịp, chị đừng giận em nữa có được không?】

Mang tâm trạng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, Tống Tư Âm liên tục kéo xuống làm mới WeChat. Song đáp lại cô chỉ có sự trầm mặc y cũ. Cô ảo não nắm góc chăn bọc kín đầu mình, muốn bằng cách đó tự cưỡng bách bản thân đi vào giấc ngủ.

Ngủ đi, ngủ đi.

Chờ thức dậy nói không chừng có thể nhận được tin nhắn phản hồi!

Cứ như thế, Tống Tư Âm mang tâm tư ủ rũ nặng nề ăn trưa cũng không buồn ăn mà miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Chờ đến khi Điền Hiểu Manh từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy bạn thân mình cuốn thành đòn cháo quẩy, sắc mặt bất ngờ, nhỏ giọng thều thào goi, “......Này, cách ly 14 ngày cậu còn chưa ngủ đủ hay sao?”

……

Cơ thể Tống Tư Âm bỗng dưng run rẩy nhè nhẹ rồi giật mình ngồi phắt dậy trên giường. Con ngươi mờ mịt nhìn về phía vô định. Sau vài phút thất thần ngắn ngủi, cô tìm kiếm điện thoại di động.

A, chị ấy trả lời rồi à?!

Cô thấp tha thấp thỏm click vào biểu tượng WeChat quen thuộc, thời điểm biết điểm thi vào đại học cũng không khẩn trương như vậy. Trong màn hình hiện lên chấm đỏ rõ ràng, hai mắt Tống Tư Âm sáng bừng tuy nhiên khi đọc câu trả lời, biểu tình hưng phấn ban nãy ảm đạm đi trông thấy.

Hạ Lam: Ừm.

Cực kỳ ngắn gọn, không một chữ thừa.

Ngay tức khắc, Tống Tư Âm liền ‘sầu sơn muộn hải’*, cả người uể oải.

(* 愁山闷海: Sầu sơn muộn hải: Nỗi buồn như núi, đau khổ như biển.

Mô tả nỗi buồn lớn như núi, sâu như biển, không thể bài trừ.)

Hay là, gọi điện thoại hỏi trực tiếp đi?

Thình thịch......

Tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh hơn, Tống Tư Âm cắn chặt răng, nhấn vào số điện thoại chưa bao giờ gọi qua. Rất nhanh âm thanh ‘tút tút’ thực hiện cuộc gọi vang lên, một lát nữa, giọng nói thanh lãnh từ đầu dây bên kia truyền đến. “Xin chào, Hạ Lam xin nghe.”

“A, chị ơi, là em đây......” Sợ Hạ Lam sẽ lập tức cúp điện thoại, Tống Tư Âm vội vàng mờ miệng giải thích. “Chị ơi, chuyện kia thật sự em không cố ý, em cũng chẳng cố tình trốn tránh chị. Là hành động của tâm của em làm chị hiểu lầm, thực sự xin lỗi......” Càng về sau, giọng Tống Tư Âm càng nhỏ cuối cùng lí nhí như tiếng muỗi kêu.

Đáp lại cô chỉ có trận trầm mặc thật lâu. Dần dần nội tâm Tống Tư Âm hoảng loạn cứng họng đổi lại vẫn là sự im lặng của Hạ Lam. Tay chân Tống Tư Âm lạnh ngắt, cả người rơi vào tuyệt vọng, cảm tưởng bị đóng lạnh toàn thân.

Xong rồi, chị ấy thật sự tức giận.

Nhưng mà cô thật sự không cố tình mà...... Cảm giác tủi thân chua xót dâng lên trên mũi, Tống Tư Âm nghẹn ngào, hốc mắt cũng dần đỏ ngàu. Tuy cô đã cố gắng khắc chế bản thân song những âm thanh nức nở vụn về vẫn truyền từ microphone tới tai Hạ Lam.

Thật lâu sau, một tiếng thở dài vang lên, giọng nói bên kia vang lên. “Ừm, tôi đã biết. Lát nữa còn có công việc, tắt máy đây.”

Âm thanh ‘tút tút’ báo hiệu cuộc gọi kết thúc, Tống Tư Âm phát ngốc tại chỗ, nửa giờ sau mới hồi phục tinh thần.

Này…… là sao a?

Biết, đã biết là có tha thứ cho mình hay không a? Mình vẫn là bạn tốt của chị ấy đúng không?

Mấy câu hỏi này đương nhiên từ đầu đến cuối Tống Tư Âm không có câu trả lời.



“Uây? Cậu rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi nha!” Giọng nói đầy trêu chọc vang lên. Tống Tư Âm liền quay đầu mới phát hiện Điền Hiểu Manh đang ngồi yên một chỗ nhìn chằm chằm cô. “Cậu xem cậu đi, mới ở nhà cách ly ngủ ngon lành hết 14 ngày, vừa mới trở về trường sao ngủ nữa được hay thế? Có đói bụng không? Muốn ra ngoài ăn cái gì đó với tớ hay đại khái muốn mua hộ thứ gì về ăn không?” Tuy nửa đùa nửa thật nhưng, cô vẫn rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe của bạn thân.

Tuy nhiên, bây giờ Tống Tư Âm làm gì còn tâm tình ăn uống. Cô hơi lắc lắc đầu, khóe miệng giương lên nụ cười miễn cưỡng. “Không việc gì, có thể do cách ly lâu quá nên tạm thời chưa thích nghi được thời gian biểu sinh hoạt ở trường. Hiện tại tớ mệt lắm, muốn ngủ thêm xíu nữa.”

Cả lời nói lẫn hành động đều dị thường, dù là người bình thường cũng nhận ra điểm không thích hợp chứ đừng nói người đó là Điền Hiểu Manh. Cô nghiêm túc, gắt gao nhìn Tống Tư Âm từ trên xuống dưới đầy lo lắng. “Cậu rốt cuộc đang bị làm sao? Từ trưa ngủ đến chiều, chiều tỉnh dậy lại muốn ngủ tiếp vậy buổi tối phải làm sao? Hôm nay cậu cũng không mua đồ ăn, nguyên buổi vẫn chưa ăn gì đâu đó.”

“A......” Tống Tư Âm nháy nháy mắt, lời viện cớ cũng chồng chất sai sót. “Có thể vì lúc trước tớ mới phát sốt nên như vậy. Cậu còn không mau đi đi. Cứ yên tâm, tớ không phát nhiệt, hẳn là chưa hoàn toàn hồi phục thôi, nghỉ ngơi một chút liền tốt lên.”

Cách đối đáp này làm Điền Hiểu Manh càng thêm lo lắng. Song cô hiểu rõ tính cách quật cường một khi ra quyết định sẽ không dễ thay đổi của bạn thân. Chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn đối phương rút lại vào trong chăn, im lặng.

Sự tình như thế xảy ra đến tận tối. Tống Tư Âm càng trở nên uể oải. Ăn cơm không ngon, có đôi khi đói bụng cũng chẳng buồn muốn ăn. Hôm nay là thứ bảy, Tống Tư Âm bị đói đến tỉnh ngủ. Cô mở mắt liền nhìn thấy đồng hồ điểm mười giờ ba mươi, đã vào thời gian giới nghiêm của kí túc xá.

‘Ọt ọt ọt ọt......’

Tiếng bụng réo vang lên khắp phòng kí túc xá, tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn Tống Tư Âm ngồi trên giường. Cái này còn chưa phải nhát trí mạng, trí mạng ở chỗ, ở đây không chỉ có bạn cùng phòng của cô mà còn có người bạn cách vách qua chơi. Mặt Tống Tư Âm đỏ như quả cà chua, xấu hổ mở miệng chấp vá. “Ngại quá, hôm nay cơ thể không thoải mái, đến giờ vẫn chưa ăn gì......”

“Ủa vậy hả? Âm Âm, lúc trước tớ có mua một mớ mì chua cay á, cậu có muốn ăn không?” Người nói câu này đích thị là người bạn ở cách vách Đường Tiêu Tiêu, cô đang tập trung tinh thần ngồi cày phim truyền hình thì bị âm thanh kia thu hút sự chú ý. Đường Tiêu Tiêu vốn dĩ là bạn của Điền Hiểu Manh, bởi vì phòng kí túc của cô có ba người bạn khá kì quái cho nên cô thường xuyên ghé qua tìm Điền Hiểu Manh, thường xuyên qua lại như vậy nên mọi người dần quen thuộc và thân thiết.

Một ngày không ăn gì, miệng Tống Tư Âm có chút nhạt, vừa nghe đến có mì chua cay, hai mắt liền phát sáng lên. “Có thể hông? Tớ thật sự rất đói.”

“Đương nhiên có thể, nhưng mà loại mì đó tớ mới mua lần đầu, chẳng biết nó có ngon không nữa.” Như đột nhiên nhớ ra gì đó, giọng Đường Tiêu Tiêu ảm đạm xuống, ngượng ngùng nói. “Nhưng mà, tớ vừa mới cãi nhau với bạn cùng phòng, không muốn về gặp mặt. Hay là cậu tự qua lấy đi? Nó nằm ở ngăn kéo dưới gầm giường tớ, cậu cứ nhìn qua là thấy chỗ kéo ra à.” Nói rồi thuận tay đem chìa khóa ném qua, Tống Tư Âm giơ tay ra chụp, rất nhanh chìa khóa đã nằm trong tay.

Cô tùy tiện mặc đại cái áo khoát mỏng, tung ta tung tăng chạy đến phòng kí túc bên cạnh phòng mình. Trước khi vào trong còn rất lễ phép mà gõ gõ cửa. “Xin chào, tớ là Tống Tư Âm ở phòng bên cạnh, bây giờ tớ qua đây là vì giúp Đường Tiêu Tiêu lấy đồ. Mọi người có ở bên trong không? Nếu có mở cửa ra hộ với để tớ không cần dùng chìa khóa.”

Đáp lại Tống Tư Âm là một trận yên tĩnh thật lâu.

Trong mắt cô hiện lên tia kì dị, cứ cảm thấy có cái gì quái quái.

Phải biết rằng, sĩ số bốn người một phòng không phải luôn duy trì như vậy, có rất nhiều học sinh vì để thuận tiện cho thời gian đi thực tập nên quyết định dời khỏi kí túc là. Nhưng mà, chuyện trong phòng giờ này không có một mống người là lí gì?

Tống Tư Âm không nghĩ nhiều nữa, sột soạt giây lát, tự mở cửa phòng ra. Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Tốc độ nhanh đến nỗi, Tống Tư Âm nghĩ rằng bản thân bị hoa mắt.

Xuất phát từ nỗi tò mò, Tống Tư Âm vọt chạy đến cửa sổ bên kia, thò đầu ra, nhịn không được hô to. “Có ai không? Có ai không?”

Đáp lại Tống Tư Âm vẫn là mảnh im lặng.

Cô lặng lẽ đánh giá tình cảnh xung quanh rồi nhẹ nhàng thở dài. Ảo não vỗ vỗ đầu mình, nhẹ giọng lẩm bẩm. “Thiệt tình...... gần đây chắc ngủ đến hồ đồ rồi, chỗ này làm gì có ai đâu, chắc là hoa mắt thôi. Vẫn là nên chú tâm đi tìm mì chua cay vậy.”

Mặc kệ cổ cảm giác dị thường dâng lên trong lòng, Tống Tư Âm bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn. Nếu cô nhớ không lầm, giường ngủ của Đường Tiêu Tiêu là giường thứ hai cách cửa đi? Bên dưới gầm giường......

Tống Tư Âm vươn tay, sờ soạng kiếm ngăn kéo. Phòng ngủ có bốn giường nhưng không phải cái nào cũng có bàn, có tủ vốn dĩ là do trường học vì sinh viên mĩ thuật nên cố tình bài trí thêm. Có cả cái giá nhỏ để bày tranh vẽ trên thành giường, tuy rằng thời điểm sinh hoạt khẳng định hơi phiền toái nhưng so về phương diện học tập thì rất có lợi.

Quay lại với Tống Tư Âm, đầu ngón tay với vào trong vô tình chạm phải thứ gì đó mơ hồ lạnh lẽo. Đồng tử cô mở to, cả người run lên, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ tột cùng.

Kia rõ ràng là da thịt người!

Tình huống bất thường, Tống Tư Âm đụng vào làn da đó tất nhiên là lạnh lẽo. Hiện tại đụng trúng thì nguyên nhân nó lạnh ngắt không cần nói cũng biết.

‘Thình thịch! Thình thịch!’

Trái tim Tống Tư Âm đập dồn đập, đôi mắt nhắm nghiền lại, hàm răng run rẩy chạm vào nhau.

Không có việc gì, không có việc gì!

Nhất định do mình ở cùng chị ấy quá lâu, xem qua quá nhiều án tử cho nên thấy cái gì cũng nghĩ đến phương diện kia.

Thế giới tươi đẹp như này làm sao có nhiều thi thể như vậy chứ?

Vì để xác minh suy nghĩ của mình, Tống Tư Âm khẩn trương đến mức đổ hết mồ hôi tay vẫn gắng ngượng thay đổi vị trí sờ soạng. Từ vùng da dọc tới chỗ lồi chỗ lõm, rồi đến...... cái miệng, đôi mắt......

Như sét đánh ngang tai, Tống Tư Âm chạm tới bộ phận kia, cuối cùng không thể tự lừa mình dối người được nữa.

Trong gầm giường, giấu một người.

Hơn nữa......không có hô hấp.

Tống Tư Âm hoảng loạn thu hồi bàn tay, nhưng hình như cô đã quên, vị trí thành giường khá thấp, tay chưa kịp thu hồi đã bị thanh sắt bén nhọn gần đó cứa vào.

Khóe mắt ngậm nước mắt, cả người Tống Tư Âm ngã nhào trên sàn nhà. Thoáng chốc hình ảnh kinh dị kia bị thu vào mắt.

Dưới gầm giường có một thi thể nữ sinh, bởi vì bị chèn ép trong không gian nhỏ hẹp cho nên thân thể bị biến dạng thành hình thù quỷ dị, cánh tay bị cưỡng chế bẻ gẫy. Chưa hết, đôi mắt tử thi kia đang trừng to ra, tròng mắt nhô lên cực đại, chết không nhắm mắt. Trên gương mặt ngoại trừ vết xô sát còn bị thứ gì đó điểm tô thành gương mặt tươi cười.

Thời khắc đối diện với tầm mắt tử thi Tống Tư Âm phảng phất cảm thấy bản thân vừa nhìn thấy quỷ trồi lên từ địa ngục đến tìm cô đòi mạng.

Ta chết rất thảm a......

Ngươi mau xuống dưới với ta đi!

“Aaaaaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng hét chói tai ngay tức thì vang vọng khắp kí túc xá. Điền Hiểu Manh ở phòng kế bên nghe liền biết đó là giọng Tống Tư Âm liền mã bất đình đề* vọt chạy qua. “Âm Âm, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Chỉ thấy Tống Tư Âm ngã nhào trên sàn nhà, run rẩy liên tục chỉ vào gầm giường, âm thanh khi nói chuyện cũng không nhịn được run run. “Có người…… Có người chết ở chỗ đó!”

Nhìn theo hướng ngón tay bạn thân chỉ, sắc mặt Điền Hiểu Manh trở nên trắng bệt. Kí túc xá lần nữa vang lên tiếng hét kinh hãi.

“Aaaaaaa! Có thi thể!”

Tống Tư Âm giữ chặt thân thể lung lay sắp đổ xuống của Điền Hiểu Manh, đem bạn ôm vào trong ngực, rõ ràng bản thân cũng sợ hãi run rẩy nhưng vẫn nỗ lực trấn an người bên cạnh. “Không......không sao. Tớ sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát ngay, đừng sợ hãi.”

Nghe tiếng hét thất thanh, vài sinh viên tò mò chạy lại, hợp lực đem giá giường đẩy sang một bên.

Giây tiếp theo, sắc mặt ai cũng trở nên trắng bệch.

 

(* Mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.