“Này, Lật Tử”
“Hả, là A Dương à.” Thẩm Lật xoa xoa đôi mắt đang lim dim, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút “Làm sao vậy?”
“…Lật Tử, cậu còn chưa đến à?”
Thẩm Lật nằm trong ổ chăn, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, “Đến ngay đây.”
A Dương nhíu mày nhìn điện thoại, cảm giác Lật Tử có chút không đúng lắm. Quen biết Lật Tử mấy năm nay, A Dương ít nhiều cũng biết rõ thói quen của con người này. Có lẽ bởi gia đình dạy dỗ nghiêm, Lật Tử từ xưa không có thói quen ngủ nướng. Đồng hồ sinh học của Lật Tử thường ngày đến sáu, bảy giờ là tỉnh, dù cho thân thể có không thoải mái anh cũng chưa bao giờ ngủ quá tám giờ.
“Lật Tử, cậu có phải cảm thấy không thoải mái không? Cậu có biết lúc này đã hơn mười giờ rồi không?”
Thẩm Lật không ngờ chính mình có thể ngủ một giấc đến tận giờ. Anh nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của A Dương, vội trấn an: “Không có chuyện gì. Dạo gần đây tôi không có tinh thần lắm, đừng lo lắng. A Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
A Dương thở dài nói: “Cậu còn nhớ hôm nay là thứ mấy không?”
Thẩm Lật thật sự quên mất, mấy ngày gần đây anh đều cảm thấy mơ mơ hồ hồ, “Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ năm.”
Thẩm Lật hỏi: “Có phải tôi quên mất chuyện gì không?”
A Dương đã không còn sức để bùng nổ: “Cậu hứa với tôi hôm nay qua giúp livestream, nhưng nếu cậu không khỏe thì thôi.”
Thẩm Lật lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-o-chung-cung-anh-de/1116435/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.